ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 382

Còn mẹ tôi thì dạo ấy đã hát những bài hát về đàn chim én, về những
ngọn cỏ mọc lên từ sau phiến đá, về những bông hoa nở rộ mua thu. Trong
âm thanh những bài hát ru ấy, trong ngôi nhà chúng tôi, ba người con trai và
một người con gái đã lớn lên.
Và ở Đaghextan lại có thêm một trăm nghìn con trai con gái lớn lên. Đã
xuất hiện thêm những thợ cầy, chăn nuôi gia súc, làm vườn, đánh cá, thợ đá,
thợ đúc, nhà nông học, bác sỹ, giáo viên, kỹ sư, nhà thơ, nghệ sỹ. Những
con tàu lớn ra khơi, máy bay vút lên trời cao và những ngọn đèn xưa nay
chưa từng thấy đã tỏa sáng.
- Giờ đây tôi đã trở thành chủ nhân của một gia sản lớn -Xulâyman
Xtanxki đã nói
- Bây giờ tôi không phải chỉ lo cho làng mình mà còn lo cho cả đất nước
- bố tôi nói
- Hỡi nhưng bài ca của ta, hãy bay đến điện Kremli! - Abutalíp thốt lên
Những thế hệ mới đã tạo ra những tính cách mới của dân tộc
Đất nước Xô Viết vĩ đại là một cây đại thụ. Đaghextan làm một cành trên
đó.
Thế rồi bọn phát xít đã tấn công chúng ta, để hòng đánh bật rễ gốc cây
đó, để đốt cả thân, cành của nó.
Vào ngày hôm đó, cuộc sống phải trôi đi như thường lệ. Phiên chợ chủ
nhật nhóm họp ở Khunzắc. Trong thành đang có triển lãm thành tựu nông
nghiệp của huyện. Một tốp thanh niên kéo đi nhằm leo lên đỉnh núi Xetlô.
Nhà hát Avar đang chuẩn bị diễn vở kịch của bố tôi: “Chiếc hòm tai họa”.
Tối hôm đó sẽ phải là đêm công diễn đầu tiên.
Nhưng ngay từ buổi sáng, một chiếc hòm tai họa đã bật tung nắp và buộc
người ta phải quên đi mọi thứ tai họa khác: buổi sáng hôm ấy, chiến tranh
nổ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.