ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 471

Giamalutđin đã nhận ra mẹ mình. Cạnh bếp lửa đang tắt dần, bà cúi
xuống bên đứa con đau yếu, và hát những bài hát ru như thưở nào và đã hát
vào buổi bình minh của cuộc đời anh.
Thủ lĩnh Samin, người mà con trai ông không hiểu được, giờ này đang
cùng quân lính của mình chiến đấu tận nơi đâu xa lắm. Còn vợ ông, bà
Patimát thì hát bài ca vĩnh biệt cho đứa con trai đầu lòng đang sống nốt
những ngày cuối cùng
Giamalutđin cảm thấy như gần ngay đâu đây giữa hàng vách đá có dòng
sông nào đang rên rỉ. Anh tưởng như bên ngoài cửa, có chú bê non nào
đang nằm trên bãi cỏ đã bị cắt khô.
Anh nhớ lại ngôi nhà mình ở làng Ghimrư, nhớ lại người cha, nhớ lại lần
đầu tiên mình được cưỡi lên mình ngựa. Bà mẹ đã hát về chàng trai
Đinghir-Đangatru, người đã trèo lên trời theo làn mưa rơi:

- Anh ở đâu rồi, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Đinghir đã vào trong rừng sâu

- Anh đi làm gì, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Đinghir đi đẵn gỗ

- Đẵn gỗ làm gì, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Đinghir muốn dựng nhà

- Nhà để làm gì, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Đinghir muốn lấy vợ

- Lấy vợ để làm gì, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Để Đinghir sinh ra những người anh hùng

- Sinh ra anh hùng để làm gì, hỡi Đinghir-Đangatru?

- Để cả thế giới này tự hào về họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.