ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 473

Hai bờ viền đá hoa cương trắng

Nhưng hàng rào gang trổ vân tinh tế

Và bóng sáng trong veo, chạng vang, không trăng

Của bao đêm mơ mộng đăm chiêu

Khi phòng văn không một ánh đèn

Tôi ngồi mải mê đọc viết

Giữa những khối đá mênh mông im ắng

Bao khu phố rộng dài đang ngủ ngon lành

Chỉ còn thấy đỉnh tòa lầu Hải quân

Lóng lánh sáng mũi kim vàng nhọn hoắt…

[16]

Nhưng lời thơ ấy đã vang lên một cách xa lạ giữa căn nhà mờ khói trên

làng cao. Đêm đêm Giamalutđin nằm mơ tưởng như mình lại ở trong
trường Sỹ quan, tưởng như bên hàng rào công viên Mùa hạ, anh lại gặp cô
gái đẹp Nhina, người Gruzia…
Hai con chim ưng cùng sống trong tim Giamalutđin nó giằng xé tim anh,
mỗi con về một phía. Hai bài ca cùng vang lên trong lòng anh. Nàng Nhina
đang ở nơi xa. Dòng sông hung dữ đang chảy ra giữa họ. Bưu điện không
đưa thư qua bên này sông. Viên sỹ quan Nga, con trai của thủ lĩnh
Đaghextan đã trầm mình trong dòng sông đó. Dòng sông đã rửa sạch, đã
cuốn đi tất cả mơ ước của anh, kể cả ước mơ mãnh liệt nhất.
Mơ ước sâu kín nhất của Giamalútđin là bắc được chiếc cầu qua dòng
sông lớn, nối lại đôi bờ, thay thế cảnh chiến tranh khốc liệt chém giết vô
nghĩa bằng tình hữu nghị, bằng cuộc sống êm đềm. Anh hiểu những bài ca
của núi rừng, của mẹ, nhưng anh còn hiểu những bài ca của Puskin.
Hai bài ca ấy đã nhập hòa trong một trái tim. Anh ao ước: nếu điều này
bố anh hiểu được! Nếu tất cả mọi người đều hiểu điều này! Nếu tự những
bài ca đều hiểu được nhau và yêu mến nhau!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.