ĐAGHEXTAN CỦA TÔI - Trang 57

chưa từng được ấp ủ trong tim?

Không có lời nói nào đơn thuần chỉ là lời nói. Có khi nó là lời nguyền

rủa, khi nó là lời chúc mừng, là vẻ đẹp, là nỗi đau, là sự bẩn thỉu, là bông
hoa, là giả dối, là sự thật, là ánh sáng hay là bóng đêm.

Tôi đã nghe trên đất này khắc nghiệt.

Thế giới tội lỗi được tạo nên, chỉ với một lời.

Lời ấy là gì, âm thanh trầm hay bổng?

Lời nguyện cầu chăng? Lời thề chăng? Hay mệnh lệnh mà thôi?

Chúng ta đang đấu tranh cho thế giới hôm nay

Thế giới đang bị thương, bị dằng xé vô cùng khốc liệt.

Hãy nói lên một lời đi: dù lời thề, lời cầu nguyện

Hay lời rủa cũng cam! Miễn để cứu thế gian này!

Một anh bạn tôi nói: tôi là chủ nhân lời nói của tôi, muốn giữ trong miệng

thì giữ; muốn phát ra ngoài thì phát. Có thể là đối với bạn tôi, phương châm
đó thích hợp, nhưng nhà văn thì cần phải trở thành chủ nhân chân chính
những lời nói của mình, những lời thề và lời rủa của mình. Trước cùng một
sự việc, anh ta không thể thề hai lẩn. Và nói chung kẻ nào thề luôn miệng,
theo tôi đó là một tên lừa đảo.

Nếu cuốn sách này giống như tấm thảm thì tôi đã dệt lên nó từ những sợi

nhiều màu của tiếng Avar. Nếu nó giống tấm áo choàng da cừu thì tôi đã
khâu tấm áo ấy bằng những sợi chỉ bền của tiếng Avar.

Người ta nói rằng ngày xưa trong tiếng Avar chỉ có rất ít từ. Những khái

niệm “tự do”, “cuộc sống”, “lòng dũng cảm”, “hữu nghị”, “lòng tốt”, đều
được thế hiện bởi một từ hoặc vài từ rất giống nhau về âm điệu và ý nghĩa.
Mặc cho nhiều người nói rằng tiếng nói của dân tộc nhỏ bé chúng tôi nghèo
nàn, tôi có thể dùng tiếng nói của tôi để nói lên tất cả những gì tôi khao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.