ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1246

Dù sao thì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, sao

có thể chịu được sự trêu đùa cùng dẫn dụ của một nam nhân thành thục như
Hách Liên Ngự Thuấn.

“Đừng cái gì? Nàng là nương tử của ta, ta làm vậy với nàng cũng là

chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Bàn tay Hách Liên Ngự Thuấn lại xấu xa
trượt xuống dưới, ánh mắt tà mị không ngừng dõi theo từng biểu cảm trên
gương mặt Sở Lăng Thường.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn lúc này toát lên vẻ tà mị đầy xấu

xa. Hắn rất thích ngắm nhìn gương mặt ửng hồng vì ngượng ngùng của
nàng. Mỗi lần thấy ánh mắt nàng dâng lên sự thẹn thùng, ham muốn bảo vệ
của một nam nhân đối với nữ tử của mình lại càng thêm mãnh liệt. Trong
lồng ngực hắn cũng dâng tràn nhiệt huyết, hận không thể dốc hết sức mình
để thoả mãn tất thảy mọi nguyện vọng của nàng.

Sở Lăng Thường ngượng ngùng nhìn hắn, trái tim nhỏ bé lại bắt đầu

điên cuồng đập loạn trong lồng ngực.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gả cho một người như hắn. Ngắm

nhìn gương mặt hắn trong khoảnh khắc này nàng tựa như mới cảm giác
được mình trở nên hoàn chỉnh, tâm tư cũng trở nên thả lỏng như thể an tâm
dựa vào một điểm tựa vững chắc. Loại cảm giác an toàn này ngay cả sư
phụ, sư huynh hay Thanh Tụ đều không thể mang lại cho nàng.

Có lẽ yêu một người chính là có cảm giác như vậy, không lo sợ được

mất, chỉ cảm thấy nơi sâu thẳm tâm hồn không còn cảm giác trống rỗng
nữa.

Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng chăm chú nhìn mình, trong lồng

ngực Hách Liên Ngự Thuấn lại dâng lên một cảm giác thoả mãn cực hạn
khó có thể miêu tả thành lời. Hắn cúi xuống, làn môi mỏng tà nịnh ma sát
bờ môi căng mọng của nàng, chọc cho nàng nhột mà bật cười rồi thấy nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.