ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 1371

vỡ đó, trong lòng lại dâng lên một nỗi đau đớn, “Thật xin lỗi, Ngự Thuấn!
Ta không thể trơ mắt nhìn chàng bỏ mạng.”

“Cho nên, nàng mới cho rằng Đại Tần là nơi thích hợp nhất?” Hắn trực

tiếp nói lên suy nghĩ trong lòng nàng.

Sở Lăng Thường ngẩng lên, nghe những lời này thì cũng không muốn

giấu diếm thêm nữa, hít sâu một hơi rồi gật đầu, “Nước La Sát đường xá xa
xôi, hơn nữa khí hậu hàng năm giá rét không thích hợp với chiến mã.
Nhưng Đại Tần thì khác, Ấp Thành là đất của Hung Nô, lại là con đường
muốn tới Đại Tần nhất định phải đi qua. Hung Nô nguyên bản là quốc gia
du mục, cho dù thống nhất được Trung Nguyên cũng khó lòng dung hợp
được văn hóa. Người Hung Nô vốn cùng nguồn gốc với Đại Tần, tại sao
phải bỏ gần tìm xa? Nghiệp lớn thiên thu chưa chắc chỉ có thể thực hiện với
Trung Nguyên.”

Chú thích: Đại Tần - tên mà người Trung Quốc cổ gọi vùng đất thuộc

châu Âu ngày nay. Nước La Sát - nước Nga ngày nay.

“Đại Tần?” Hách Liên Ngự Thuấn cầm lấy bản đồ, đem bút vẽ một

đường lên trên đó, mi tâm hơi nhíu lại, xem chừng đang cân nhắc thiệt hơn.

“Còn có nơi này nữa!” Sở Lăng Thường cầm lấy bút lông, ở trên bản đồ

vẽ một vòng, “Gộp cả chỗ này nữa mới đúng.”

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn về phía nàng, không hiểu hỏi lại, “Nàng vừa

nói vận thế Hung Nô đã hết mà?”

Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, “Có kết thúc thì sẽ có bắt đầu.

Theo cách đó, vạn vật trên thế gian mới được cân bằng. Con cháu đời sau
của chúng ta đương nhiên có thể có một khoảnh giang san của riêng mình.
Đó chính là nơi này - Đại Tần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.