ra tiểu thư đã sớm định liệu mọi chuyện. Vậy là tốt rồi, nghe nói chỗ ở của
người Hung Nô đó rất giá lạnh, chúng ta không qua đó thì tốt.”
“Hoàng cung này là nơi lòng người khó dò. Lời nói của thái hậu, ngay
hoàng thượng cũng không thể phản bác, ta công nhiên phản kháng thì có
ích gì chứ.” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, khuôn mặt cũng cực kỳ bình thản.
Thanh Tụ chỉ là chống đối Lật phi mà còn bị đánh cho trày da tróc thịt,
thậm chí bị thái hậu dùng làm con tin để uy hiếp nàng, cho nên không cần
nghĩ cũng biết nơi này không phải là nơi mà người ta có thể nói chuyện một
cách thoải mái được. Nàng tuy rằng không có tâm hại người, nhưng cũng
muốn bảo vệ cho tốt bản thân mình.
“Tiểu thư, em thật yêu tiểu thư đến chết luôn. Tiểu thư chờ em ở đây,
em sẽ mang trà tới ngay.” Sự sùng bái của Thanh Tụ đối với nàng lại tăng
thêm một phần, cười cực kỳ rạng rỡ quay đi chuẩn bị trà.
Nơi sâu thẳm rừng trúc, tiếng đàn lại réo rắt vang lên như trước.
Sự chuyển biến khi nào mới xuất hiện, Sở Lăng Thường cũng không thể
tính toán chuẩn xác, nhưng nàng biết rõ, sẽ rất nhanh thôi…
Khóe môi khẽ cong lên lộ rõ nụ cười thanh khiết hệt như cành hoa lê
ngày xuân nhưng cũng đúng lúc này, Sở Lăng Thường cảm thấy nơi eo
lưng mình dâng lên một cảm giác ấm áp, ngay sau đó, cả người nàng bị kéo
nhào vào lồng ngực vạm vỡ của nam nhân.
Sở Lăng Thường thực sự kinh hoàng. Mùi xạ hương thoang thoảng cũng
lập tức ùa tới, nàng không ngờ vừa quay đầu lại đã gặp ngay đôi mắt tràn
ngập vẻ hứng thú của Hách Liên Ngự Thuấn. Đôi mắt của hắn cũng giống
hệt tối qua, mang theo sự nóng bỏng cùng lớn mật. Ngoài ra, đôi môi mỏng
cũng lộ rõ nụ cười đầy sủng ái.
“Đây là lần đầu tiên bản vương thấy nàng cười, thực sự đẹp khiến người
ta phải kinh tâm động phách.”