Tiếng cười trầm khàn của hắn càng khiến Sở Lăng Thường thêm sợ hãi.
Nàng rất sợ mấy cung nữ đi qua đây phát hiện ra. Vô thức quên luôn
chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, nàng giơ bàn tay nhỏ bé che miệng hắn lại.
Một hành động vô tình trong chớp mắt biến thành một tiếng sét đánh
thẳng vào nội tâm của hai người họ.
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình áp vào môi hắn trở
nên nóng bừng, lại có chút cảm giác nhột nhột của những sợi râu mới nhú
đâm vào lòng bàn tay. Đây là một cảm giác xa lạ thuộc về nam nhân mà
nàng chưa từng trải qua bao giờ. Mà hắn, chỉ trong nháy mắt cũng cảm
nhận được một cảm giác cực kỳ mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn của giai nhân
ấm áp như một miếng noãn ngọc áp vào làn môi hắn, mùi hương thanh nhã
nhẹ nhàng tỏa ra khiến trái tim hắn không khỏi đập loạn lên. Thấy nàng
muốn rút lại bàn tay nhỏ bé, hắn liền nhanh nhẹn túm lấy cổ tay trắng trẻo
của nàng.
Nụ cười của hắn cũng giống như cánh hoa đào phiêu lãng đêm đó nhẹ
nhàng ẩn hiện trong đôi mắt hắn, mang theo ý trêu cợt nhẹ nhàng. Bầu
không khí lúc này rất quái lạ, người tỉnh táo bình tĩnh tới cỡ nào đối diện
với tình cảnh thế này cũng sẽ cảm thấy hốt hoảng. Thấy hắn nắm chặt lấy
cổ tay mình không buông, Sở Lăng Thường trở nên có chút sốt ruột, thấp
giọng kêu lên, “Buông tôi ra!”
Hắn vẫn mỉm cười như trước, không những không buông ra, trái lại, còn
đem khuôn mặt anh tuấn của mình kề sát gương mặt nàng hơn, thanh âm
trầm trầm cũng nén xuống, “Bản vương sẽ không làm thương tổn nàng!”
Thấy Sở Lăng Thường lại muốn phản kháng, hắn liền ghé miệng sát vành
tai nhỏ xinh của nàng thì thầm, “Yên nào, để mấy cung nữ kia nhìn thấy sẽ
không hay đâu!”
Sở Lăng Thường không có cách nào trốn tránh, chỉ cảm thấy luồng khí
nóng rực phả lên vành tai mình, vừa có chút cảm giác nhột nhột lại có chút