ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 197

mình cùng sư phụ hiện tại, Dạ Nhai Tích còn dặn dò thêm nàng vài câu rồi
mới rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của sư huynh, trong lòng Sở Lăng Thường ngập

tràn cảm động. Nàng từ nhỏ đã không còn cha mẹ, chưa bao giờ biết được
sự yêu thương của cha mẹ là thế nào. Cho tới giờ, nàng vẫn chỉ có sư phụ
cùng sư huynh với Thanh Tụ là người thân duy nhất. Tuy rằng sư huynh
không nói thêm gì nhưng nàng cũng biết sư huynh cùng sư phụ là vì nàng
mà đến nơi đây. Nhất là sư huynh, vì muốn nhanh chóng tìm gặp nàng mới
phải ra hạ sách này.

Sự xuất hiện của sư huynh khiến Sở Lăng Thường cảm thấy an lòng.

Tuy lần này lặng lẽ tiến cung, cũng chỉ dặn dò nàng vài câu đơn giản rồi lại
đi, hết thảy đều vô cùng tự nhiên nhưng lại giống như chưa từng rời xa
nhau vậy. Sư huynh không bao giờ tỏ ra kích động như những người bình
thường mà luôn bình lặng như vậy…

Nhưng hoàng cung này có thật sự là nơi có thể ra vào dễ dàng hay

không?

Sở Lăng Thường không khỏi cảm thấy lo lắng cho sư phụ cùng sư

huynh. Nhìn thái giám dẫn đường dừng lại trước cửa, nàng âm thầm than
nhẹ một tiếng, cúi đầu chậm rãi đi vào Trường Lạc cung.

Trong điện, ngoài mùi huân hương vẫn thơm mát như trước còn có thêm

mấy bông hoa sen màu xanh lam cực kỳ đẹp mắt. Sở Lăng Thường không
kìm lòng được hơi đưa mắt nhìn sang, không khỏi tò mò tự hỏi tại sao lại
có loài hoa màu sắc kỳ lạ như vậy. Nàng cũng không ngẩng đầu lên xem
trên đại điện còn có người nào khác nữa hay không mà chỉ nhẹ nhàng thi lễ,
“Lăng Thường tham kiến thái hậu nương nương, chúc thái hậu nương
nương mãi mãi vui vẻ.”

“Được rồi!” Đậu thái hậu ngồi trên trường kỷ, thấy nàng liền cười nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.