“Bao gồm cả giang sơn Đại Hán?” Nàng tránh đi ánh mắt đùa giỡn đầy
ái muội của hắn. Nhìn vào đôi mắt hắn nàng không thể đọc được ẩn ý gì
trong đó, thanh âm cũng không còn chút than thở mà trở nên kiên định đầy
lạnh lùng.
Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn dường như cứng lại, ánh mắt nhìn
nàng cũng hơi nheo lại.
“Vương gia hẳn biết hiện giờ thế cục hỗn loạn, nếu vương gia có tâm
hiệp trợ Đại Hán bình định phản loạn thì nhất định sẽ không ép người như
vậy. Những việc vương gia đã làm khiến người ta không thể không sinh
lòng nghi hoặc. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, vương gia hẳn đang
muốn làm ngư ông rồi.”
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn nhìn Sở Lăng Thường bằng đôi mắt sâu
thẳm, khóe môi hơi cong lên không rõ là cười hay không. Hắn lại tới gần
nàng, cúi đầu bật cười, không trả lời câu hỏi của nàng mà nói một câu đầy
ám chỉ, “Nàng thông minh như vậy, bản vương sao nhẫn tâm để nàng ở
Hán triều nhặt xác!”
Toàn thân Sở Lăng Thường không khỏi run lên.
“Dành thời gian nói lời từ biệt với sư phụ và sư huynh của nàng đi, sáng
sớm mai nàng sẽ theo bản vương khởi hành.” Hách Liên Ngự Thuấn buông
nàng ra, cất tiếng cười thỏa mãn rồi rời đi.
Thân hình cao lớn của hắn dưới ánh nắng rực rỡ cuối chiều cùng những
cánh hoa đào rơi rụng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ tựa một con chim ưng dũng
mãnh, toả ra sự nguy hiểm vô hạn…
Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, hít
sâu một hơi, nét lo lắng cũng tràn ngập trong mắt nàng. Đúng lúc này, bên
tai nàng liền vang lên một giọng nói thanh đạm như cam tuyền…