Sở Lăng Thường hơi sững người vì sửng sốt, lại nghĩ tới những chuyện
vừa trải qua lúc ở điện Tiêu Phòng không khỏi cảm thấy rùng mình. Hắn
nói đúng! Sư huynh tương trợ cũng chỉ là nhất thời, sự ra mặt của hắn ở
phía sau mới làm cho đám nữ nhân ở hậu cung kia vui lòng phục tùng, sẽ
không lại đến gây khó dễ cho nàng. Nhưng mà, hắn hoàn toàn không cần
làm như vậy chứ? Còn nói nàng đã cùng hắn…
“Nói như vậy tức là vương gia vừa rồi ở trên điện chỉ là ngộ biến tùng
quyền, chính là vì muốn đưa tôi ra khỏi hoàng cung?” Nàng nhẹ giọng hỏi
lại, ánh mắt vẫn mang theo một tia nghi hoặc.
“Đúng vậy, bản vương ngày mai sẽ đưa nàng rời khỏi hoàng cung,
nhưng…” Gương mặt hắn lại tràn ngập sự vui vẻ, một tay vươn ra nâng
cằm nàng lên, khuôn mặt anh tuấn cũng kề sát lại gần gương mặt nhỏ nhắn
cho đến khi hơi thở nóng rực của hắn tràn ngập hô hấp của nàng, khiến
nàng không thể không thừa nhận sự tồn tại của hắn. Hách Liên Ngự Thuấn
cố ý ngừng lời, môi dưới nhẹ nhàng chà sát qua cánh môi trên của nàng,
sau đó bờ môi hắn hướng tới vành tai nhỏ tinh tế, nhẹ nhàng chạm vào dái
tai nàng, rồi hàm răng kia cũng dọc theo vành tai nhỏ nhắn khẽ gặm cắn,
khiến toàn thân Sở Lăng Thường trở nên run rẩy nhưng cũng không có
cách nào thoát được.
“Ngài rốt cuộc muốn thế nào?”
“Bản vương có lòng cứu nàng, trên đại điện còn nói những lời xuất phát
từ tận tim can. Nhưng khiến nàng phải thất vọng rồi, nàng phải theo bản
vương rời khỏi đây.”
“Vương gia là người làm việc lớn, cần gì phải làm khó một nữ nhân như
tôi?”
“Nàng là người thái hậu ban cho bản vương, đã là thứ thuộc về bản
vương thì bản vương nhất định phải mang đi.”