ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 370

được hình ảnh cực kỳ vững chắc trong lòng ba quân, hắn có ở nơi nào, hy
vọng sẽ có ở đó.

Vương gia của bọn họ là người cao cao tại thượng, ở trên chiến trường

đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là thiên chi kiêu tử tung hoành trên
lưng ngựa.

Thấy binh lính đã khôi phục lại ý chí, Hổ Mạc khẽ lên tiếng, “Vương

gia, chúng ta đã cách biên giới Đại Hán rất xa rồi, mọi người đều đi suốt
một ngày, người ngựa đều mệt mỏi, người xem….”

Đây là con đường băng qua núi thông tới Bắc quốc. Xuyên qua con

đường này sẽ là biên giới Hung Nô, nhưng nếu muốn tới được đó cũng phải
ước chừng mất tới ba ngày đường.

Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên hiểu ý Hổ Mạc. Tuy rằng sỹ khí đã

được nâng lên rõ rệt nhưng không có nghĩa là mọi người không mệt mỏi.
Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy khung cảnh nơi này cũng
không đến nỗi tệ. Tạm không nói đến thời tiết hôm nay ấm áp dị thường,
mà chỉ riêng nơi sơn dã này đương nhiên sẽ dễ tìm săn những sản vật hoang
dã, chưa kể dưới chân núi còn có thác nước đổ xuống, thực sự là nơi tốt để
hạ trại nghỉ ngơi.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn lại hướng về phía nữ nhân vẫn

bị trói trên lưng ngựa, nét mặt có chút thoải mái che đi ánh mắt đầy vẻ khát
máu, hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt thoáng hiện lên ý cười lộ rõ âm mưu,
“Truyền lệnh xuống dưới, hạ trại nghỉ ngơi!”

“Vâng!” Hổ Mạc nhận lệnh đồng thời cũng không quên dò ý từ ánh mắt

hắn. Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lúc này khiến Hổ Mạc không khỏi
giật mình kinh hãi. Xem ra vương gia thực có tâm muốn đối phó Sở cô
nương. Vẻ mặt này của Hách Liên Ngự Thuấn người ngoài vốn không thể
đoán biết, nhưng Hổ Mạc thì cực kỳ rõ ràng. Vương gia cực kỳ ghét tù binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.