ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 45

chịu nói ra vận mệnh Đại Hán sau này, chỉ cố gắng thuyết phục Cảnh Đế
xuất binh dẹp loạn mà thôi. Cảnh Đế tuy rằng không vui, nhưng vì yêu mến
người tài nên cũng miễn cưỡng nhượng bộ nàng. Chỉ là, nàng cũng chẳng
có cách nào rời khỏi cung. Cứ như vậy, một tháng đã nhanh chóng trôi đi.

Cảnh Đế chậm chạp không chịu xuất binh, cũng không lập tức tiếp thu ý

kiến của nàng. Mấy lần triệu nàng tấn kiến cũng chỉ là cùng đàm luận một
chút về âm dương ngũ hành, đạo dưỡng sinh mà thôi. Nhưng những phi tần
chốn hậu cung lại không ngừng đoán già đoán non, lén bàn tán rằng hoàng
đế có ý với nàng. Một dân nữ vừa tiến cung đã được phong danh hiệu, được
ban cung điện riêng, cho dù nàng có cố gắng tránh thị phi đến thế nào thì
cũng vẫn trở thành mục tiêu của những lời đàm tiếu.

Những ngày tháng thanh tịnh khi còn ẩn cư nơi sơn cốc đã không còn,

con đường sau này của nàng phải đi thế nào đây?

Từ phía giường, tiếng kêu đau đớn của Thanh Tụ kéo nàng trở lại thực

tại. Nhìn tiểu nha đầu trên giường đầy thống khổ nhăn nhó, Sở Lăng
Thường không khỏi bất đắc dĩ thở dài, “Qua đêm nay, miệng vết thương
của em sẽ khá hơn. Chịu khó nhẫn nại một chút.”

Lơ đãng nói ra hai chữ “đêm nay”, bất giác trái tim nàng cũng khẽ đập

rộn lên một chút. Nhớ tới những lời của Đậu thái hậu, lại nhìn đến khuôn
mặt nhỏ trắng bệch của Thanh Tụ, nàng có thực sự muốn…. một mạng đổi
một mạng không đây?

Thái hậu nương nương hạ chỉ thả Thanh Tụ ra cũng không có nghĩa là

nàng có thể bình an vô sự.

“Tiểu thư…” Thanh Tụ thấy nàng nhìn mình chằm chằm liền khẽ lên

tiếng phàn nàn, “Khi nào hoàng thượng mới hạ chỉ cho chúng ta rời cung
đây? Sư phụ cùng sư huynh cũng thật là, họ chắc hẳn biết được hành tung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.