ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 470

Ống quần chỗ đầu gối đã sớm đỏ sẫm một mảng do bị máu từ vết

thương chảy ra thấm ướt, phản chiếu vào trong mắt hắn khiến vẻ mặt vốn
bất động thanh sắc hơi nổi lên chút biến đổi, ánh mắt hắn cũng dời xuống
chút nữa, nhìn đến đôi giày trên chân nàng. Bởi đi đường núi ghập ghềnh
nên đôi giày cũng đã ẩn hiện vết máu hồng hồng, xem ra cũng bị thương
tổn không ít do gai nhọn và gạch đá trên đường.

Cả người nàng gần như nằm rạp trên mặt đất, bộ dáng vô lực như mới bị

trọng hình giày xéo, hai cổ tay vốn trắng như ngọc giờ cũng bầm tím và
sưng lên, chỗ bị dây thừng cọ vào cũng đầy những lằn máu tụ.

Hàng lông mày anh tuấn của hắn lại lần nữa chau lại. Thấy gương mặt

nàng lộ rõ vẻ cảnh giác cùng chán ghét, bàn tay hắn vốn đang vén vạt
trường bào liền chuyển thành giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn, ngón tay thon
dài còn vương theo kiếm khí lạnh băng.

“Muốn chết sao? Có thể quyết định sinh tử của ngươi chỉ có bản vương

mà thôi. Nhưng ngươi yên tâm, bản vương vẫn chưa muốn lấy mạng của
ngươi nhanh như vậy.” Nói vừa dứt lời, cả người nàng liền bị hắn bế lên,
hướng về phía hãn huyết bảo mã bước tới.

Thân hình cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất ánh mặt trời phía trên

đầu nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn tối sầm lại. Đầu
của nàng lại bắt đầu dâng lên cảm giác choáng váng. Hắn lại muốn đem
nàng đi đâu?

“Ô Khả vi phạm quân quy làm chậm trễ hành trình, nghiêm trị trong nửa

năm không được uống rượu ăn thịt.” Đem nàng đặt lên lưng ngựa, mệnh
lệnh lạnh lùng của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên, ánh mắt thản nhiên đảo
qua chỗ Ô Khả cùng Thuẫn Mông đang quỳ, tiếp tục ra lệnh, “Khởi hành!”

Liền đó, hắn lập tức leo lên ngựa duỗi cánh tay đem Sở Lăng Thường đã

hoàn toàn vô lực kéo vào trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.