máu và xử lý miệng vết thương chắc hẳn là Nam Hoa, nếu không, sao cô ấy
có thể tự do ra vào Cấm lâu này? Cho dù là thái y trị bệnh cho nàng thì
cũng không có khả năng có những tiếp xúc gần gũi như vậy.
Nam Hoa cùng nàng đều đến từ Hán cung, nhưng tuy có thân phận cành
vàng lá ngọc nhưng Nam Hoa chưa từng tỏ ra kiêu ngạo hống hách, cho
nên việc cô ấy chăm sóc nàng cũng không phải là không có khả năng.
Nào ngờ, Nam Hoa nghe vậy thì hơi sửng sốt rồi lập tức lắc đầu, “Lăng
Thường, tôi cũng là lần đầu tiên bước vào Cấm lâu này. Lúc trước bởi
vương gia có lệnh nên ngoại trừ thái y chẩn trị cho cô thì không ai có thể
tới gần cấm lâu. Từ lúc cô bị đưa vào đây cũng đã ba ngày rồi. Tôi thấy thị
vệ hiện giờ ở Cấm lâu khá ít nên mới dám vào gặp cô.”
Những lời của Nam Hoa khiến Sở Lăng Thường không khỏi ngẩn ra.
Nói như vậy, người chăm sóc nàng không phải là Nam Hoa…
Vậy còn có thể là ai?
Sở Lăng Thường lại có cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ba ngày
nay, nàng ngủ khá an ổn tuy thỉnh thoảng một chút cảm giác hoảng hốt vẫn
hiện lên trong đầu. Dường như trong lúc hôn mê, nàng có thể cảm nhận
được có một đôi tay vẫn chăm sóc nàng, cho nàng uống thuốc, giúp nàng
băng miệng vết thương, lúc nàng cảm thấy lạnh cóng thì luôn có một nguồn
nhiệt nóng tới gần nàng, khiến nàng theo bản năng ôm lấy nó để xua tan sự
lạnh lẽo trên người.
Trong ấn tượng của nàng thì đôi tay kia chưa từng xuất hiện. Bàn tay đó
cực kỳ dịu dàng, vỗ về thân thể nàng mang theo sự an ủi đầy ma lực, làm
cho sự thống khổ của nàng dần giảm bớt, rồi chậm rãi biến mất. Người đó
rốt cuộc là ai? Còn có nơi ấm áp đó nữa, giống như lồng ngực của một
người, cực kỳ rắn chắc và an toàn...
Hết thảy đều là tưởng tượng của nàng sao?