Thiên lao này là nơi không thấy được ánh sáng mặt trời. Bởi không có
một chút ánh nắng nào chiếu vào nên toàn bộ thiên lao đều phải thắp nến để
lấy ánh sáng. Tuy nhiên, ánh nến không hề có chút lay động nào đủ chứng
tỏ nơi này đến một chút gió cũng không lọt nổi.
Ở nơi này cũng không có khái niệm thời gian, phạm nhân vĩnh viễn
cũng không biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lúc này là thời gian
nào, ngày bao nhiêu.
Hách Liên Ngự Thuấn ngồi trên giường gỗ, thân hình cao lớn dựa vào
vách tường, bàn tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt không hề nhúc nhích. Hắn
đã ngồi với tư thế này suốt cả đêm, nhưng từ hàng lông mày hơi giật giật
cho thấy hắn không hề ngủ say.
Thật lâu sau, cửa lao được mở ra, rồi có tiếng bước chân của hai người
vang lên hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Một người trong số đó mở
miệng, thận trọng lên tiếng, “Vương gia, ty chức đã chuẩn bị thịt nướng,
rượu ngon cho ngài, ngài xem có vừa ý không?”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng không buồn mở mắt ra mà chỉ hờ hững lên
tiếng, “Mang ra đi!”
“Vương gia, đã một ngày ngài không động tới đồ ăn, cho dù ngài có
được thần khí dũng mãnh như Thiền Vu cũng không thể lấy thân thể ra đùa
giỡn được. Ngài là vương gia tôn kính của Hung Nô ta, ty chức thấy ngài
như vậy thực cảm thấy đau lòng, huống chi là Thiền Vu.” Một tên thị vệ
khác mở miệng, ngữ điệu lộ rõ ý van cầu.
“Đúng vậy! Vương gia, nghe nói ngài thích nhất loại rượu này nên mọi
người ở đây đã cố gắng để chuẩn bị nó, ngài hãy dùng một chút đi!”
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không chịu mở mắt, “Ý tốt của các huynh
đệ, bản vương xin ghi tạc trong lòng. Những thứ này đem xuống chia cho