ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN - Trang 779

thương dân chúng thì sẽ không cần phải lo lắng đến vận mệnh quốc gia
nữa.”

“Sở cô nương nói rất đúng, chỉ tiếc thiên hạ hiện giờ vẫn chia năm xẻ

bảy, người trong thiên hạ đều nói Nam có Đại Hán, Bắc có Hung Nô, một
núi sao có thể dung nạp hai con hổ.”

“Thiền Vu có tâm thống nhất giang sơn, dân nữ đương nhiên hiểu rõ.

Nhưng cái gọi là vận mệnh quốc gia cũng phải thuận theo thiên mệnh.
Giang sơn thống nhất hay phân chia còn phụ thuộc vào thời thế. Nếu thời
cơ chưa tới, cho dù có mạnh đến thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi.” Sở
Lăng Thường nhẹ giọng trả lời.

Y Trĩ Tà nghe vậy cũng cực kỳ đồng cảm, khẽ mở miệng, “Sở cô nương

có phải đã ngầm nói ra tương lai vận mệnh của Hung Nô hay không? Ý của
cô nương là…Hung Nô cùng Đại Hán vẫn sẽ ở tình thế như hiện giờ?”

Thiền Vu Quân Thần đương nhiên không hài lòng với sự lý giải này, sắc

mặt cũng trở nên trầm trầm.

“Khi thời cơ chưa tới, một ngọn núi đương nhiên có thể dung nạp hai

con hổ. Nguyên nhân là bởi trong đó có một con hổ tuy rằng mạnh hơn
nhưng chỉ biết cứng rắn tấn công, một con hổ khác tuy thực lực không tốt
lắm nhưng biết cách giấu mình. Đến khi nó trở nên cường tráng hơn thì một
núi chỉ có thể lưu lại một con hổ mà thôi.”

Một tiếng “rầm!” lập tức vang lên do Vu Đan đập mạnh xuống bàn. Hắn

căm tức nhìn về phía Sở Lăng Thường quát lớn, “Giỏi cho nữ nhân to gan!
Ý của ngươi là Hung Nô ta chỉ là con hổ chỉ biết cường ngạnh tấn công
sao? Ngươi lại dám ở đây nói lời yêu ngôn mê hoặc người khác sao?”

Sở Lăng Thường thấy Vu Đan nhìn chằm chằm vào mình thì hàng lông

mày thanh tú khẽ cau lại, cảm giác chán ghét cũng dâng lên trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.