“Vâng!” Hách Liên Ngự Thuấn cũng lập tức nhận lệnh.
“Đúng vậy, cả triều đình này cũng chỉ có Tả hiền vương có quyền mang
binh đi bắt người, cho nên Tả hiền vương nhất định phải lục soát thật cẩn
thận. Ta nghĩ, dựa vào năng lực của Tả hiền vương sao có thể không tìm ra
thích khách chứ? Huống chi…” Vu Đan đi đến bên cạnh Hách Liên Ngự
Thuấn, đem bàn tay to mạnh mẽ đặt lên đầu vai hắn, âm thầm bóp mạnh,
rồi lạnh lẽo lên tiếng, “…Thích khách kia còn bị Ba Thác đâm bị thương ở
bả vai!”
Ngón tay của Vu Đan đặt ngay trên đầu vai Hách Liên Ngự Thuấn, cực
kỳ chuẩn xác ấn xuống vị trí vết thương của hắn.
“A? Xem ra nhị vương tử rất hiểu về tình hình của thích khách!” Hách
Liên Ngự Thuấn cũng chẳng buồn động tâm, đôi mắt âm trầm vẫn vô cùng
bình tĩnh và lạnh nhạt nhìn về phía Vu Đan, nét châm chọc trên khoé môi
lại tăng thêm vài phần, “Xem ra nhị vương tử thật sự là không có khả năng
lãnh binh. Tối qua thích khách đã bị thương vậy mà ngươi còn để cho hắn
chạy thoát!”
“Ngươi…” Đáy mắt Vu Đan dâng tràn phẫn nộ, thứ nhất là bởi hắn vừa
bị châm chọc cùng khiêu khích, thứ hai là vì hắn vừa thử ấn vào vị trí
miệng vết thương của Hách Liên Ngự Thuấn nhưng hắn lại không có lấy
một chút phản ứng.
Đêm qua Ba Thác đã báo lại rằng hắn tự tay đâm bị thương một tên
thích khách nhưng bởi màn đêm quá dày đặc nên Ba Thác chỉ có thể dựa
vào ấn tượng của mình để xác định kẻ bị thương là nam nhân. Cho nên ở
trên đại điện, Vu Đan mới cố ý thử Hách Liên Ngự Thuấn. Hách Liên Ngự
Thuấn tuy nói năng vẫn bình thường nhưng nếu nhìn kỹ thì sắc mặt hắn quả
thực có chút tái nhợt. Cho dù chiến thần thì thân thể cũng không phải làm
bằng sắt, cho nên Vu Đan không tin chỉ qua một đêm miệng vết thương kia
có thể nhờ kỳ tích mà khép lại.