ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 15

"Lại là lũ xấu xa đó." Không thể tránh được, ta và Tây Kì bị bọn chúng bao
vây, một tên có tiếng nói kì quái lên tiếng: "Kìa cô em Tây Kì bé nhỏ, đại
ca đến mà em cũng không chào lấy một tiếng hay sao?" Một tên còn trẻ
trông cao và gầy khác nói: "Thượng Hiệu, tao thấy người tình trong mộng
của mày rồi, cũng đáng để người ta phải ao ước đấy." Một tên cường tráng
khác lại nói: "Xem bọn chúng đỏ mặt lên kìa, có lẽ chúng vừa mới làm gì
xong." Tây Kì tức đến đỏ mặt, tức giận hét lên: "Các ngươi nói linh tinh gì
vậy?" Bọn chúng có cả thảy bảy người, khoảng từ mười tám đến ba mươi
tuổi, mang đủ thứ vũ khí cung tên, rìu, mặc các bộ đồ đều làm bằng da thú.
Lũ người này là bộ tộc săn bắn sống ở vùng ven Đế quốc, cả bọn chỉ có tên
Thượng Hiệu là đeo một thanh trường kiếm. Kiếm là một vật vô cùng quý
giá, để làm được một thanh kiếm không phải là một việc dễ dàng. Thượng
Hiệu có kiếm, có nghĩa hắn là kẻ đứng đầu. Tên cao gầy nói: "Con nhỏ kia,
mày có dám nói rằng tên tiểu tử kia chưa sờ vào tay mày không?" Tây Kì
hơi đỏ mặt lên, tránh ánh mắt săm soi của tên vừa hỏi và quay đầu lại nói
với ta: "Đi thôi! Không cần phải bận tâm đến lũ người này đâu!" Bọn
chúng xì xào ầm cả lên, mặt Thượng Hiệu lạnh như băng, ánh nhìn lộ rõ vẻ
giận dữ như muốn bắn ra những tia lửa đốt cháy ta. Ta nhìn về phía Tây Kì
cũng đúng lúc Tây Kì nhìn về phía ta, bốn mắt nhìn nhau, Tây Kì cúi
xuống, lòng ta thấy xao xuyến lạ thường, ta cũng không biết đây có phải là
tình yêu hay không nữa. Vẻ đẹp của công chúa cũng từng làm ta xao động
nhưng ta không thể với tới nàng. Nàng đồng ý để ta làm vị hôn phu, đó có
thể chỉ là một thủ đoạn chính trị nhằm giúp cha nàng là Đại Nguyên Thủ
mua chuộc được cha ta, Đại tướng thống lĩnh Lan Lăng. Cha ta đã bị tống
vào chốn ngục tù rồi chết trong đó, ta đã trốn thoát được, mọi chuyện đã rõ
như ban ngày, trong lòng công chúa nào có ta. Còn bên ta giờ đây, Tây Kì
xinh đẹp và bình dị như một bông hoa dại giữa đồng. "Này!" Tiếng quát
khiến ta giật mình. Ta vừa định xem là ai vừa quát thì hắn đã vụt qua, ta vội
nắm lấy dây cương ngựa của hắn. Ta đang cố gắng để quật tên cưỡi ngựa
xuống thì cơn đau từ vai phải dội đến khiến ta quỵ ngã, dây cương cũng vì
thế mà tuột khỏi tay. Tiếng gió thổi mạnh sau lưng, cơn đau vẫn chưa dứt,
ta vội tránh sang bên trái, do tay phải ta nắm lấy dây cương nên khi ngã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.