ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 16

xuống, bả vai như muốn rời ra. Một bàn tay nâng ta dậy. Ta đứng thẳng
người, cười cảm động khi thấy người đỡ mình là Tây Kì. Nếu ta không bị
thương thì lũ người săn bắn kia làm sao có thể chịu nổi ta dù chỉ một đường
kiếm. "Cheng!" Tây Kì đã rút kiếm ra khỏi bao. Thượng Hiệu cười gằn:
"Tiểu muội của ta, vô ích thôi! Mặc dù trên lưng hắn ta có kiếm nhưng ta
thấy hắn ngay cả đến cầm kiếm cũng không nổi nữa rồi!" Tên cao gầy cười
nói: "Tất nhiên, làm sao hắn có thể bằng Thượng Hiệu được." Bọn chúng
bắt đầu cười ầm cả lên. Thời đại này là thời đại của vũ lực, kiếm của ai lợi
hại, công phu của ai giỏi, thế lực của ai lớn thì kẻ đó có thể mặc sức tung
hoành. Nền tảng của Đế quốc được xây dựng trên vũ lực. Đại Nguyên Thủ
được công nhận là kiếm thủ đáng sợ nhất, thậm chí còn trên cả cha ta,
chẳng qua từ trước tới giờ họ chưa từng giao đấu, hơn nữa trên người Đại
Nguyên Thủ còn có bộ áo giáp mà hắn mặc rất nhiều năm chưa hề cởi ra
khiến cả dao kiếm hắn cũng không sợ. Tây Kì nói: "Nếu các ngươi không
để chúng ta đi thì đừng trách ta vô tình!" Hai mắt Thượng Hiệu nhìn trừng
trừng, hắn lạnh lùng nói: "Được thôi, ngươi đã có người đàn ông khác nên
không thèm ngó ngàng gì đến ta, để ta lột da nó rồi bế ngươi lên giường
cho hai ngươi ôm nhau cùng chết, ai mà chẳng muốn thế !" Ta đã không thể
nhẫn nhịn được nữa, hét lên: "Câm mồm!" Bảy tên mười bốn con mắt đều
tập trung nhìn về phía ta. Thượng Hiệu nói: "Con mèo ốm này muốn chết
đây, để ta cho ngươi được toại nguyện!" Thượng Hiệu giương kiếm lên.
Tây Kì hét lớn, trường kiếm trong tay xoay hàng chục vòng rồi đâm về phía
thắt lưng của Thượng Hiệu. Xét về góc độ và tốc độ thì có thể tấn công
được nhưng vẫn còn thiếu nhiều uy lực, tuy nhiên như vậy cũng đủ để
Thượng Hiệu khó mà đối phó được. Thượng Hiệu thét lên, thanh kiếm
giáng mạnh xuống. "Cheng!" Hai thanh kiếm giao nhau, lũ ngựa kinh hãi
dạt ra. Tây Kì rút kiếm lại rồi đâm về phía Thượng Hiệu. Nếu là ta thì trước
hết ta sẽ làm ngựa bị thương rồi sau đó mới đánh người nhưng lòng nhân ái
khiến cho nàng bỏ lỡ mất cơ hội. Ta rút thanh kiếm sau lưng ra, chỉ cảm
thấy miệng vết thương ở toàn thân đau nhức, không thể sử dụng kiếm được,
ta vội vàng tránh được đường chém từ phía sau lưng. Bọn chúng có tất cả
bảy người đều đã bắt đầu động thủ, sát khí đằng đằng. "Dừng tay!" Tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.