ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 152

Ta đành thở dài, dang tay ra, hướng về phía mỹ nữ đương ai oán mà gọi:

“Hài tử ngốc! Đến đây! Đến trong lòng ta đây, ta cần thân thể ấm áp của
nàng, cần nhiệt tình chảy vàng tan đá, để rồi mang theo trong cuộc hành
trình, dẫu vắng người vẫn cảm thấy sinh mệnh đẹp đẽ này bớt phần tịch
mịch.”

Hoa Nhân đã ngưng tiếng nức nở, chuyển người quay lại.
Trước mắt ta, nét hoa đã không còn vương dấu lệ.
Nàng chăm chú nhìn sâu vào trong mắt ta, u uất nói: “Thiếp không biết

trên đời này lại còn có người nói chuyện yêu thương được ngọt ngào như
chàng? Lan Đặc, nếu chàng là một kẻ vô tình, thì cũng là một kẻ vô tình có
phong độ nhất.”

Tình cảnh thật vi diệu, nửa hữu tình lại nữa như vô tình, thời khắc đau

khổ trước cảnh sinh ly, bọn ta gần như điên cuồng, những sự tiếp xúc giao
thoa nhục thể, đều biểu thị sự thống khổ sâu sắc của bọn ta.

Ra đi.
Hoa Nhân tịnh không hề lưu lệ.
Nàng tự hồ đã hạ quyết định nào đó.
Ta cũng không có một tâm tưởng nào sâu xa.
Ta chỉ có một tâm trạng thong dong đợi ngày mai ra sao.
Trên hết tất cả, chỉ còn cừu hận với Đại Nguyên Thủ, bằng vào huyết

nhục của hắn, mới có thể tế lên phụ thân ta, người nhà, Kỳ Bắc, Tây Kỳ
cùng Ma Nữ linh thiêng trên thượng giới.

Ta và Đại Nguyên Thủ hai người, chỉ có một kẻ có thể tiếp tục tồn tại,

nếu không phải hắn tử, thì là ta vong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.