tà lực của Vu đế tựa như vô cùng vô tận. Giống như lúc này, chúng ta đã
đạt đến cực hạn của tốc độ, nhưng nàng vẫn có thể không ngừng tăng tốc.
Lúc này, mặt đất lại xuất hiện biến hóa. Nơi chúng ta đặt chân đã biến
thành cát xốp mềm, tình huống khi đặt chân lên sa mạc đã trở lại. Tốc độ
Vu đế mặc dù nhanh, song nếu nàng muốn vượt qua chúng ta, e rằng vẫn
không thể làm được trước khi đến Nguyệt Nha sơn.
Bỗng nhiên bóng dáng của Vu đế ở phía sau biến mất. Một tiếng kêu sắc
nhọn từ trong không trung truyền tới. Vu đế chạy lên một tòa núi nhỏ nhô
cao hẳn lên, tiếp đó lăng không nhảy xuống.
Ta và Bách Hợp kinh ngạc dừng bước. Vu đế rơi xuống vị trí mặt cát
cách hai mươi bước phía trước, không chút lắc lư, từ từ quay mình lại, tà
quang trong mắt chụp lấy chúng ta bên trong.
Ta và Bách Hợp rút kiếm ra, chỉ thẳng vào nàng ở phía xa xa, bày thế
sẵn sàng đón địch.
Vu đế yêu kiều cười lên một trận, đắc ý nói: "Vô cùng thất vọng sao!
Cuối cùng, trước mộ của Đạt Gia Tây lão yêu thì bị ta ngăn chặn."
Ta và Bách Hợp nhìn nhau một cái, đều thấy kỳ quái vì sao Vu đế càng
ngày càng trở nên nhân tính hóa. Thứ thần thái khi nói chuyện hiện giờ của
nàng, trước đây khó có thể tưởng tượng ra.
Biết rõ không tránh được ác chiến, ta buông tay Bách Hợp ra, thu nhiếp
tinh thần, hờ hững cười bảo: "Đừng có khí thế phấn chấn như vậy, đừng
quên kết quả của mấy lần giao thủ trước đây là như thế nào, hy vọng lần
này ngươi không phải tiếp tục thất vọng."
Bách Hợp cũng cười tiếp lời: "Ngươi không cảm thấy bản thân càng lúc
càng không kiềm chế được tình cảm sao?"
Vu đế đáp với vẻ không lưu tâm: "Ta không sợ nói cho các ngươi nghe.
Trước đây, ta luôn luôn kháng cự, không muốn kết hợp quá mật thiết với
thân thể nhân loại, cho nên lực lượng của bản thân chỉ có thể phát huy được
một nửa, để các ngươi hết lần này đến lần khác chạy thoát khỏi kẽ tay ta.
Hiện giờ, ta đã cải chính lại sai lầm này, mặc dù rơi vào trong dòng chảy
tình cảm của nhân loại, nhưng lực lượng của ta cũng có thể phát huy ra toàn