ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 170

Ta đồng tình nói: " Nơi đây thực là thiên đường trên hạ giới, có địa thế

tụ nhiện để phòng thủ, lại không thiếu lương thực, hy vọng rằng Thiểm
Linh Tộc có thể bảo vệ được nó cho nhiều đời con cháu sau này. "

Cự Linh bỗng nhiên trầm mặc.
Trong lúc này, ta cảm thấy chúng ta cuộc đấu ngày mai ai hơn ai, cự ly

đã mong manh đi rất nhiều.

Ta chợt buột miệng hỏi: " Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Cự Linh trầm giọng nói: " Ta đang nghĩ về thế giới bên ngoài, những

người Thiểm Linh dũng cảm đã ở trong sơn cốc này quá lâu rồi, làm cho họ
quên di cái quá khứ hào hùng của Thiểm Điện tiền bối, đã trục xuất bọn Dạ
Lang Quỷ cùng bọn sa đạo ra vùng hoang mạc sau dãy Liên Vân Sơn,
nhưng hiện tại bọn chúng đã quay lại rồi. "

Ta chân thành nói: "Thiểm Linh Tộc hãy cho bọn địch nhân kia biết sức

mạnh thiếm điện đáng sợ, bất cứ ai dám coi thường Thiểm Linh Tộc sẽ
nhận đựoc một bài học đau đớn. "

Trong mắt Cự Linh khẽ lóe lên một tia cảm khích, nói: " Đại Kiếm Sư

đúng là một anh hùng chân chính, chỉ có Đại Kiếm Sư nới là huynh đệ thực
sự của Cự Linh. "

Ta cũng khẽ cười nói: "Cự Linh cũng là người huynh đệ chân chính của

Lan Đặc ta. "

Cự Linh cười lớn nói: "Ngày mai ta sẽ toàn lực xuất thủ, chỉ có vậy mới

xứng đáng với người mà Cự Linh tôn kính nhất. "

Ta cũng hét lớn: "Tốt"
Gã đưa cánh tay to bè lên siết chặt vào vai ta đoạn nói: “Anh nhìn kìa! "

Đoạn chỉ vào một túp lều cô độc trên sườn đồi, nói: " Đó là lều nghỉ qua
đêm của anh. "

Ta ngạc nhiên nói: "Trong lều tựa hồ như có người. "
Trong mắt Cự Linh khẽ lóe lên một tia kỳ quái, hạ giọng nói: " Quả là

không sai, mời Đại Kiếm Sư vào! " Đoạn quay người đi thẳng, để lại ta và
Đại Hắc Đứng ngẩn ngơ tại đó.

Một hai tiếng dê kêu ngựa hí, hờ cùng với tiếng trẻ em khóc trứoc khi đi

ngủ, sau đó cả cốc trìm vào một màn tĩnh lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.