ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 245

sinh linh đáng thương.

Niên Gia lắp bắp nói: " Không...! Ồh...! Không...!"
Đại Hắc lúc này đã chạy lại, hàm cắn tấm vải thô, đến trước mặt ta diệu

võ dương uy.

Ta nhìn nó cười chào đòn.
Vầng thái dương dần dần chòm xuống xa mạc phát ra muôn vạn nhũng

tia ráng tà đỏ rực, cả những bụi cây khô trên sa mạc cũng đang tắm trong
những tia sáng đỏ ối mỹ lệ này.

Tiếng cười trong trẻo của Thải Nhu vọng lại từ phía sau, từ phía xa là

tiếng cười, tiếng nói, của Tịnh Thổ nhân phát ra từ những túp lều vải quanh
những đống lửa trại vừa đựoc dựng lên.

Tiếng vó ngựa bỗng nổi lên.
Thì ra là Phi Tuyết đang bình thản gặm cỏ trên thảo nguyên, giờ đã đuổi

kịp ta, phi về phía Đại Hắc, Đại Hắc vội chạy vọt đi, nhưng miệng vẫn
không chịu nhả miếng vải ra.

Nhìn bọn chúng chạy đuổi nhau duới ánh ráng rà rực lủa, một bóng đen

tuyền như màn đêm, một trắng tinh như băng tuyết, ta chợt quỵ gối xuống.

Thế giới này quả thật vô cùng mỹ hảo. Nhưng sau khi bước chan vào sa

mạc khổng lồ kia, sẽ không còn nhìn thấy nhũng cảnh tượng tuyệt mỹ như
vậy nữa, trong lòng ta bỗng trào lên một niêm bi ai khôn tả, nếu như ta còn
có thể may mắn trở về Tịnh Thổ. Thải Nhu, Phi Thuyết và Đại Hắc, không
biết có còn ở bên mình ta hay không?

Đối với tương lai bất trắc đày nguy hiểm này, ta chợt rùng mình sợ hãi,

không phải là sợ hãi co bản thân ta mà là sợ cho Thải Nhu, Đại Hắc và Phi
Tuyết.

Bọn họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta.
Giống như Tây Kỳ, Ma Nữ, hoặc là Hoa Nhân.
Nếu như ta không dám thừa nhận, thì ta không phải là một nam tử chân

chính, càng không xứng đáng là Đại Kiếm Sư Lan Đặc.

Ta đứng dậy, hướng về phía khoảng đất mềm, đi và phía Thải Nhu dang

đứng cừoi, hầu nhu không để ý đến sụ hiện diện của Niên Gia nữa, cao
giọng nói: " Thải Nhu! Để ta nói cho nàng một bí mật lớn, chính là từ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.