ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 274

rực rỡ.”

Đội ngũ tăng tốc tiếp cận, đến lúc nhìn rõ đoàn lữ hành kỳ dị của bọn ta

thì tỏ ra rất kinh ngạc.

Đoàn kỵ mã phi lại gần khoảng vài chục bộ thì dừng lại, tả hữu hai bên

hộ vệ 1 vị đầu lĩnh, họ bật đuốc soi sáng toàn bộ xung quanh. Qua khe hở
của chiếc kim khôi che kín mặt, vị đầu lĩnh ném cái nhìn sắc lạnh về phía ta
và Thái Nhu.

Các kỵ sĩ tản ra theo hình chiếc quạt, vây bọn ta và đám thiên lý đà vào

giữa.

Ta bắt chước tư thế đã học được ở Niên gia, dùng một tư thế chào hỏi

trang trọng nhất của người Tịnh thổ ra mắt bọn họ, đoạn bắt trước theo ngữ
điệu của Niên Gia nói một tràng bằng tiếng Tịnh thổ: “ Các Thái Dương
Chiến Sĩ vĩ đại. Ta là bằng hữu của Niên gia tiên sinh, ta phụng theo …à..
à… ông ta …”

Thái Nhu đứng đằng sau ta khẽ nhắc nhở: “phụng theo di mệnh của ông

ta”.

Ta không ngờ nàng còn thành thảo tiếng Tịnh Thổ hơn cả ta, vội nói

theo: “Ta phụng di mệnh của ông ta giao phó mang Trân Ô Thạch tới cho
Lạp Tát đại công.”

Vị đầu lĩnh Tịnh Thổ thoáng nghe đến danh tự của Niên gia thì tỏ ra chú

ý, đến khi nghe tới hai từ “di mệnh” thì toàn thân chấn động, nhất thời ngây
người trên lưng ngựa.

Những ngọn đuốc vẫn bập bùng soi sáng.
Dòng sông lớn vẫn ào ào chảy mãi không ngưng về xuôi.
Ta rốt cuộc đã đem tin Niên Gia đã chết trở về quê hương thân yêu của

ông ấy. Vị đầu lĩnh nọ đưa tay nhấc mũ chiếc mũ giáp lên, lập tức một mớ
tóc vàng óng ả như ánh dương quang bồng bềnh xoã ra ngoài, hạ xuống hai
vai người nữ chiến sĩ xinh đẹp.

Thái Nhu ở phía sau kinh ngạc nói: “Thì ra là một nữ nhân, lại còn rất

đẹp nữa.”

Nữ chiến sĩ mỹ lệ ngước mặt nhìn lên bầu trời đầu sao, hít sâu một hơn,

cố nén nỗi bi thương đang trào dậy trong lòng, mới cúi xuống, nhìn ta lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.