ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 341

Nhưng nếu bây giờ chúng ta làm như vậy, đến lúc năm vạn tinh binh của

Công Lãnh Minh trở về hiệp hội sẽ áp đảo tình thế, sẽ nuốt chửng đạo truy
binh từ Phiêu Hương thành. Chúng ta sẽ bị chuyển thắng thành bại, không
còn cơ hôi gượng dậy nữa.

Từ lúc ta sinh ra tới giờ, chưa hề gặp phải trường hợp nào khó quyết

định đến vậy.

Ta đột nhiên đứng bật đậy.
Hồng Tình cũng hồi hộp quá vội đứng lên theo.
Ta bình tĩnh nói: "Ta không còn thời gian giải thích, ngươi hãy lập tức

tìm Ny Nhã, bảo cô ta hết sức chặn đánh đám bại quân của Tịch Chúc
Đồng, không cho chúng vào bảo, đi nhanh! "

Hồng Tình vẫn còn muốn nói.
Ta quát: "Đi!"
Hồng Tình nghiến răng, nhằm hướng quân đội của Ny Nhã mà điên

cuồng chạy.

Ta rút thanh Ma Nữ Nhận ra, đưa lưỡi kiếm hướng về phía vần thái

dương đang từ từ mọc lên sau lớp bụi khói dày đặc, để ánh sáng thái dương
phản chiếu về phương hướng quân đội của Ny Nhã đang tiến tới, trong lòng
khấn thầm: " Phi tuyết! Mở đôi mắt ra! Đây chính là ánh sáng phản chiếu
quen thuộc từ thanh Ma Nữ Nhận mà ngươi thường thấy. "

Một điểm trắng từ phía quân đội của Ny Nhã bỗng lao vọt lên trên.
Ta mừng quá, gọi lớn: " Phi Tuyết! chạy xuống vách đá này! "
Phi Tuyết tấn tốc tiếp cận, lông bờm dựng ngược cả lên, quả đúng là

thần vật mà trời cao phái xuống hỗ trợ cho ta. Hào khí trong tâm ta nổi lên
ngất trời, Phi Tuyết giống như một đám mây trắng đang bay tới, tốc độ
giảm dần lại.

Ta cười dài một tiếng, phi thân lên mình ngựa.
Bọn ta mới xa cách có hai ngày, mà cảm giác lâu như ngàn năm vạn

năm, Phi Tuyết hí lên một tiếng dài, biểu đạt sự phấn chấn trong lòng.

Ta thúc cương, dự định xuyên qua đám khói dày đặc, đến tòa mộc bảo

đã bị thiêu rụi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.