ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 389

Giả như trong Dị vật mọi thứ được an bài, chúng ta cũng chỉ là những

sinh vật đáng thương.

Nhưng sự thực có như vậy chăng?
Vậy tại sao lời tiên tri tồn tại?
Ánh mắt dừng lại ở một kỵ sĩ đứng tại trung quân. Kỵ sĩ ngoảnh đầu lại

nhìn, thì ra là Hồng Tình đang đứng chờ ta.

Ta tế ngựa tiến lại song hành với gã, tiến lên phía tiền quân. Cả hai đã là

bạn cùng chung hoạn nạn làm ta có cảm giác thân thiết.

Hồng Tình nói: "Chào Đại Kiếm sư!"
Đôi mắt của gã đầy những tia đỏ, hẳn là do đêm qua không ngủ. Không

biết đêm qua hội nghị quân sự có kết quả thế nào. Ta bỗng cảm thấy có lỗi,
ta đã quá đáng chăng?

Ta ạ lên một tiếng, nói: "Bằng hữu! Bảo dưỡng tinh thần là tối quan

trọng."

Hồng Tình thở ra một hơi nói: "có quá nhiều việc không tưởng lại xảy

ra, nhưng sự thật thường không như người ta mong muốn".

Điều này đương nhiên là đúng khiến cho ta nhất thời trầm mặc.
Hồng Tình đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một sợi dây lấp lánh kim

quang đưa cho ta. Ta nhận lấy, nhìn vào vật trên tay, thì ra là một tấm điểu
hình hộ phù, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì đây?"

Hồng Tình nói: "đó là phi điểu hộ phù mà Hồng Nguyệt đã mang bên

mình từ nhỏ, lúc khởi hành, nàng ta đã nhất quyết bắt ta phải đưa cho ngài
để phù hộ cho ngài có thể quay trở về."

Trong lòng ta tưởng nhớ đến Hồng Nguyệt thông minh, xinh đẹp, cũng

liên tưởng đến Tây Kỳ. Ta thở dài, đeo hộ phù vào cổ. Điểu hình rơi xuống
dán chặt vào ngực. Sao ta có thể từ chối hảo ý của nàng, huống chi cơ hội
tái kiến để nói lời chào với nàng thật là mong manh.

Lúc này đoàn quân đã đi đến một cái hồ lớn, liền dừng lại.
Ta lấy làm kỳ hỏi: " tại sao phải dừng?"
Hồng Tình nói: "Vì chúng tôi phải chờ quyết định của ngài"
Có tiếng bước chân lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.