ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 42

Công chúa thích ta, Ca Chiến sẽ xâm hại Tây Kỳ để trả thù, ngay từ đầu ta
đã mang tâm ý của kẻ thua cuộc. Tây Kỳ khóc: “Không, lúc đầu hắn cũng
định làm hại em, nhưng nhìn thấy thẻ vàng em đeo trước ngực, nghĩ ngợi
một lúc rồi lại buông tha. ” Nàng thẹn thùng lôi từ trong cổ áo ra một chiếc
thẻ vàng nhỏ đưa cho ta xem. Tấm thẻ to khoảng một ngón tay, trên mặt
đúc hình một con quái vật đầu người mình rắn, tinh vi như đang sống thật.
Ta nhìn một lúc rồi hỏi: “Ai cho nàng vậy?” Tây Kỳ đáp: “Từ bé đã có rồi.
” Ta biết nếu muốn tìm đáp án phải hỏi Kỳ Bắc, liền đỡ nàng đứng dậy hỏi:
“ Nàng có đi được không?” Tây Kỳ gật đầu. Hai tiếng sau, dưới chỗ nấp
sâu trong rừng, chúng ta đã tụ họp cùng Kỳ Bắc. Ta kể chi tiết quá trình
cứu Tây Kỳ, Kỳ Bắc nhẫn nại ngồi nghe, hỏi kỹ lại mấy lần. Tây Kỳ gặp
được ông, tinh thần khá lên rất nhiều. Kỳ Bắc nhìn nàng, hỏi với vẻ yêu
thương trìu mến: "Kỳ à, trước lúc hôn mê cuối cùng, cháu có nhớ đã xảy ra
chuyện gì không?" Tây Kỳ đờ người ra một lát, mở to mắt, trả lời: "Lạ thật,
tại sao cháu chẳng nhớ được cái gì cả?" Kỳ Bắc thoáng chút ưu tư, nhìn
sang ta nói: "Bảo pháp của thầy mo chính là kết hợp thuốc độc và ma thuật.
Kỳ nhi không trúng độc nhưng lại khiến cho ta lo lắng. " Tây Kỳ kết mái
tóc dài, cuộn thành búi trên đầu, dùng trâm cài xuyên qua búi tóc. Tinh thần
nàng xem ra minh mẫn lắm, không hề có dấu hiệu của thuốc độc hay bùa
mê. Ta hỏi: "Hắc quả phụ đâu rồi?" Kỳ Bắc chỉ về phía một cây lớn nói:
"Đằng sau đó. " Ta đứng dậy, đi về hướng Kỳ bắc chỉ. Kỳ Bắc nhỏ giọng
hét: "Ngươi định làm gì thế?" Ta quay đầu nói: "Vu sư đã thả Tây Kỳ,
đương nhiên tiểu bối phải giữ lời thả Hắc quả phụ. " Kỳ Bắc nhìn ta chằm
chằm, một lúc sau mới xua tay: “Chắc là ngươi đúng. " Ta đến bên Hắc quả
phụ, đánh thức cô ta dậy, cởi trói rồi nói: "Cô có thể đi được rồi. " Hắc quả
phụ cử động chân tay vừa bị trói đến mức tê dại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng
vào mặt ta nhỏ nhẹ: "Tôi chưa từng gặp người có khí phách anh hùng hơn
anh. " Sau khi nhìn chăm chú tôi lần nữa, bóng cô ta đã mất hút trong rừng
cây. Kỳ Bắc bước lại: “Chỗ này không thể ở lại lâu, chúng ta đi thôi! " Ba
người chúng ta lên đường nhằm thẳng hướng bắc, ngược lại với hướng Vu
sư vừa dẫn quân lùi đi. Lên một ngọn núi cao, Kỳ Bắc dừng lại, chỉ một
ngọn núi khác nhô lên phía xa nói: "Dãy núi cao tới tận trời kia, đi về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.