Ny nhã nhìn Hồng tình nói: "Quý sĩ ngươi cũng phải thông báo với đại
công, để ông ta có thể chia quân truy sát Hắc xoa quân của Hướng cầm
sanh chạy trốn về phía Long thổ thuỷ."
Đại sự đã định, chúng nhân chia nhau đi an bài mọi việc.
Cuối cùng chỉ còn Thải nhu. Đầu dựa lên người ta. Một lời cũng không
nói.
Ta sao không hiểu tâm sự của nử tử này, làm như không có chuyện gì,
nói: "Tiểu Thải nhu! Nàng không phải muốn cùng ta tác chiến sao? Đây
đích thực là cơ hội tốt không thể gặp lại."
Thải nhu lộ vẻ vui mừng, nhảy dựng lên, ôm ghì lấy ta, hôn như mưa lên
khuôn mặt ta, kêu to: "Thật quá tốt! Thiếp vốn nghĩ chàng muốn ta ở lại
đây, cai quản tên đồng hành nghịch ngợm Đại hắc". Nhưng hốt nhiên buồn
nản nói: "Nhưng sẽ không có ai bầu bạn với Đại hắc."
Ta cười nói: " Ai bảo sẽ không mang tên đồng hành đó theo?"
Thải nhu ngạc nhiên.
Ta nói: "Đại hắc và ta sẽ cưỡi chung lão bằng hữu Phi tuyết, nàng không
phải đã làm một cái yên đặc biệt cho điều này rồi sao?" Mưa hôn lại tái
diễn trên mặt ta, liên miên mềm mại như những hạt mưa nhẹ rơi.
Đội ngũ Hắc xoa nhân rút lui dài như một con rắn không đuôi. Đi ngang
qua bìa rừng. Đội hình trông rối loạn. Nhìn qua cũng thấy chúng không còn
chút đấu trí nào.
Đây chính là Hắc xoa nhân đã tung hoành trên Tịnh thổ, khi phải nếm
mùi rút chạy, so với Tịnh thổ nhân đúng là không biết ứng phó thế nào.
Chúng ta chia quân làm hai đạo, do ta và Ước nặc phu suất lĩnh, mai
phục tại hai bên rừng của con đường tất phải đi qua này. Nghỉ ngơi chờ đợi
được một lúc. Đến chiều thì thấy đạo quân mỏi mệt của Hắc xoa nhân xuất
hiện. Hiện tại đã là lúc hoàng hôn. Quá nửa Hắc xoa nhân đã đi qua.
Sắc trời trở nên hôn ám.
Thời gian tốt nhất để phục kích đã tới.
"Đinh!"
Ma nữ nhận rời khỏi vỏ.
Chiến sĩ bên cạnh ta lập tức thổi tù và.