ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 5

không còn khả năng nào khác. “Á!” một tiếng kêu lanh lảnh vẳng tới, cách
ta chừng mười mấy thước về phía bên trái. Ta hô khẽ, di chuyển thật nhanh
về khoảnh rừng thưa nơi phát ra tiếng kêu. Lan Lăng cha ta đã giữ vị trí số
một trong danh sách kiếm sĩ của Đế quốc suốt hai mươi năm đâu phải nhờ
may mắn. Ta muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy! Hổ phụ vô
khuyển tử. Một cái bóng đen nháng lên trước mặt, ta đâm kiếm tới. Dưới
ánh sao mờ, cái bóng đó chớp lên, rồi lùi lại trong bóng râm của một cây
đại thụ, xem chừng không muốn đấu với ta. Ta nhào mạnh tới, trường kiếm
từ đâm đổi sang chém, hiềm nỗi thể lực ta chỉ còn chưa tới một phần mười
ngày thường, nếu không đối phương khó lòng tránh được nhát kiếm vừa
rồi. Ánh sáng loé lên, kiếm của kẻ kia hướng lên trên, muốn hoá giải đường
kiếm chí mạng của ta. Ta thét lên một tiếng lớn. Khi hai cây kiếm chạm
nhau, ta cố gắng vận lực, bỗng nhiên cơn đau ập đến, ta thét lên đau đớn,
kiếm trong tay rơi xuống đất. Lúc này ta mới biết rằng cơ bắp toàn thân đã
gần như hoàn toàn vô lực, vừa rồi ta vân sức khiến cho cơ bắp càng đau
đớn bội phần. Tay phải ta vội đỡ lấy cánh tay trái đã không thể chĩa thẳng
được vì đau đớn, vội vã lùi về phía sau. Tên kiếm khách đó lại không hề
đuổi theo ta, hắn còn hỏi ta: "Ngươi không sao chứ?" Tiếng nói rất nhẹ
nhàng, êm ái, thì ra đó là một cô gái. Người con gái nhẹ nhàng đi ra từ
trong bóng tối giữa những lùm cây. Ta lại lùi hai bước và hỏi: "Cô là ai?
Tại sao cô lại bắn tên vào tôi?" Cô gái im lặng một lúc rồi nói: "Ồ! Anh
không phải là người "Long Thủ Sơn", xin lỗi! Tôi cứ nghĩ rằng anh là một
con mãnh thú nên mới bắn tên vào anh. Đã từ rất lâu rồi không có người
qua lại chốn này." Ta thở phào một tiếng. Chỉ cần không phải là bọn lính do
Đế quốc phái đến truy sát ta thì bất cứ ai cũng là tốt. Cô gái xinh đẹp, lời
nói lại dịu dàng khiến cho sự lo lắng của ta biến mất hẳn. Mặt trời đã bắt
đầu ló lên từ chân trời đằng Đông, đã đến lúc mặt trời mọc rồi, ta vừa xoa
bóp cánh tay trái bị đau, vừa nhìn về phía cô gái. Cô gái khoảng mười tám,
mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu đen lay láy, nét mặt
tươi tắn nhẹ nhàng, chiếc mũi cao thanh tú, nhìn vẻ bề ngoài đã có thể thấy
rằng đây là một người con gái dịu dàng. Trong lòng ta thầm dạy lên câu tán
thưởng. Khi ta quan sát cô gái thì nàng cũng nhìn lại ta. "Ôi! Anh bị thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.