ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 552

Long di nhìn ta một cái quyến rũ vô hạn, mượn động tác đặt cái khay lên

bàn, che dấu đi sự xấu hổ muốn chui xuống đất của nàng.

Hồng nguyệt vẫn không muốn tha nàng, lắc lắc cánh tay nàng nói to:

"Long di muội phải hoàn đáp vấn đề này cho ta chứ!"

Long di vùi mặt vào cổ Hồng nguyệt, cầu khẩn nói: "Hồng nguyệt à!

Tha cho muội đi!"

Hồng nguyệt nhướng mày cười trong mắt, đắc ý vô cùng nhìn kẻ vốn

tung hoành trên bàn cờ nay đã trở thành "hàng địch" tại chiến trường này.

Niềm vui của bọn họ cũng lây nhiễm sang ta, làm ta giảm bớt sầu muộn

trong lòng.

Không thể phủ nhận, ta là nam nhân có dị tính rất hấp dẫn, hơn nữa về

phương diện này cũng có chút tự phụ. Vì thế cũng phần nào không khỏi bị
đả kích.

Đả kích thứ nhất, là Ma nữ Bách hợp muốn ta rời khỏi nàng, sau đó ta

đã đem toàn bộ oán nộ ra phát tiết trên nhục thể của Hoa thiến.

Đả kích thứ hai vừa mới phát sinh, là Hoa vân muốn bỏ ta mà đi.
Cho đến khi Hoa vân nói muốn ra đi, ta mới biết đối với nàng tình cảm

đã rất sâu đậm.

Ta quá đa tình chăng?
Trước mặt đã có Thải nhu, Ny nhã, Hồng nguyệt, hoặc thậm chí Long

di, nhưng vì sao ta không thể ngăn được nỗi nhớ nhung Hoa vân? Ta
thường cảnh tỉnh bản thân, nhất thiết không được lưu tình khắp nơi, nhưng
cuối cùng lại không thể kháng cự.

Đó có phải là vận mệnh?
Trên chiến trường, ta trong con mắt địch nhân là kẻ dũng mãnh đáng sợ,

là lãnh tụ anh minh. Nhưng trên tình trường, ta thật sự chỉ là kẻ yếu đuối,
một kẻ dễ dàng thụ thương.

Thải nhu rời khỏi bàn tay ta, đi đến một bên bàn, giúp Hồng nguyệt lấy

rượu từ trong khay ra, đặt lên trên bàn.

Long di nâng bình mĩ tửu, trước tiên rót đầy ly rượu ở trước mặt ta, nhìn

ngọc dung chuyên chú của nàng và bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.