các ngươi, đều có sự tôn nghiêm của loài người, bọn họ cũng có cha mẹ
cùng vợ con khóc than cho họ."
Chúng Hắc Xoa nhân trước tiên quay mặt nhìn nhau, ánh mắt tỏa sáng,
cũng không biết là ai hò reo trước, tiếng reo như sóng triều dâng cao
Hồi hương chính là mơ ước của mỗi người, lời của ta chọn đúng ngay
điều khát vọng nhất trong tâm khảm bọn họ.
Ta đưa tay nắm chặt tay của Tiến Phi nói: "Ta sẽ lập tức an bài cho các
ngươi rời đi, hy vọng ngươi có thể đưa bọn họ an toàn trở về tổ quốc, kiến
lập lại lý tưởng quốc gia, đối với Nghiêu Địch, ta cam đoan hắn vĩnh viển
không thể trở về."
Tiễn Phi gật đầu nói: "Ta hiểu được những lời Đại Kiếm Sư nói, ta cũng
có thể cam đoan, chúng ta sẽ không lại làm thương tổn Tịnh Thổ nhân,
nhưng Đại Kiếm Sư có thể trao trả vũ khí và chiến mã cho bọn ta."
Ta quả quyết nói: "Đương nhiên là có thể, ở ngoài thành, ngươi có thể
nhận tất cả các thứ cần thiết cho cuộc hành quân."
Tiến Phi nói: "Ngài thật sự tín nhiệm ta?"
Ta nói: "Một hán tử có thể trở về chịu chết, Đại Kiếm Sư ta nếu tin lầm
ngươi chỉ có thể trách mình là có mắt không tròng."
Tiến Phi quỳ xuống cung kính hôn chân ta.
Tiếng reo mừng của Hắc Xoa nhân càng dữ dội, không biết là ai hét lên
Đại Kiếm Sư đầu tiên, cả ngục giam trong ngoài đều là tiếng hô điên cuồng
“Đại Kiếm Sư!”
Hoàng hôn.
Ta cùng chúng tướng lãnh dừng ngựa ngoài thành, nhìn chúng Hắc xoa
nhân dưới sự chỉ huy của Tiến Phi khuất dần phía xa.
Long Đằng có điểm do dự nói: "Đại Kiếm Sư thật sự tin tưởng rằng bọn
Hắc Xoa nhân này sẽ không quay về Tụ Tiên hồ, mà là chạy thẳng ra biển
quay về Hắc Xoa quốc?"
Ta nói: "Nếu Tiễn Phi thật sự mang người quay về. Nghiêu Địch sẽ là
người đầu tiên không buông tha cho hắn. Tiến Phi vì chính mình tuyệt sẽ
không quay về Tụ Tiên hồ."