ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 869

Ta toát mồ hôi lạnh, gọi lớn: ” Bách Hợp!” rồi thúc vào bụng ngựa, mau

chóng phi về hướng Ma Nữ thành.

Thủy triều đang rút xuống trước mắt ta.
Ngoài thành đầy những tàn tích của chiến tranh. Ta không thể không

dừng ngựa lại khi đến đó.

Toàn bộ Ma Nữ thành đã chìm trong biển lửa.
Nước mắt không ngừng tuôn ra, ta vung Ma Nữ nhận lên thề: “Lệ

Thanh! Ta muốn ngươi chết không có đất chôn thân.”

Anh Diệu đến bên cạnh ta nói: “Trận hỏa hoạn này xem ra đã cháy được

vài ngày rồi.”

Ta lạnh lùng ra lệnh: “Cứu hỏa!”
Anh Diệu lập tức hạ lệnh.
Ta tức giận nói: “Lệ Thanh cầm được buông được, lưu lại cho chúng ta

một tòa phế thành. Nhưng quân đội gần mười vạn người của bọn chúng có
thể chạy đến đâu đây?”

Nói đến đây ta và Anh Diệu cùng biến sắc, bốn mắt nhìn nhau.
Đáp án đương nhiên là Nhật Xuất thành.
Lúc này Nhật Xuất thành gần như là một tòa thành không phòng bị. Lệ

Thanh sau khi tránh khỏi chúng ta có thể dễ dàng đoạt thành nhưng chúng
ta lại lâm vào khốn cảnh bị tuyệt lương và không chỗ dung thân, càng
không còn đường tiến thoái.

Lệ Thanh đúng là hiểu ta quá rõ. Nàng biết được ta vừa nghe chuyện Ma

Nữ thành sẽ bất chấp tất cả để đến đây. Nàng dựa vào nhược điểm này của
ta để đưa ra diệu sách, đưa ta và Anh Diệu cùng hai vạn chiến sĩ vào cảnh
vạn kiếp bất phục. Nếu ta không có cách trở về, danh dự sẽ giảm xuống rất
nhiều. Nói không chừng ngay cả Anh Diệu cùng hai vạn chiến sĩ cũng sẽ
bỏ ta mà đi.

Kẻ đã đánh là thắng như ta vì sơ sót thất sách cuối cùng cũng đã lần đầu

tiên nhin thấy dấu hiệu của thất bại.

Ta nhất định phải dùng chút thủ đoạn mới có thể phục hồi được lòng

quân đã mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.