ĐẠI KIẾM SƯ - Trang 9

hầm ta lại cảm nhận thấy một điều khác. Khuôn mặt ta sát với khuôn mặt
của Tây Kì, ta có thể thấy được mùi thơm như hoa lan từ hơi thở của nàng,
ôm chặt lấy thân hình đang nóng bừng của nàng trong tay. Khi những kẻ
bên ngoài kia nói những lời không lọt tai, Tây Kì chỉ nôn nóng nhảy lên
khỏi hầm. Thượng Hiệu nói: "Mau đi khỏi đây thôi! Lão già Kì quay về thì
ta mới không tin là con bé đó có thể thoát khỏi tay ta." Theo sau đó là
những âm thanh ầm ĩ, hỗn loạn, bọn chúng nhanh chóng rút đi. Tây Kì áp
sát vào người ta, toàn thân mềm nhũn như không còn chút sức lực. Tim ta
cũng đập thình thịch, khi ta cảm thấy bối rối, ta nói với Tây Kì: "Ông nội
nàng đã về rồi!" Tây Kì giật mình choàng tỉnh, với tay kéo nắp hầm rồi trèo
ra ngoài. Ta cũng cầm lấy thanh kiếm rồi trèo lên mặt đất, trong lòng trống
rỗng lạ thường. Tây Kì đã nhanh chóng chạy ra ngoài, ta nghĩ rằng nàng
đang xấu hổ vì lúc nãy đã hơi thân mật với ta nên vừa lên đã vội tránh đi.
Ta vận động cơ bắp một chút, thể lực đã thấy hồi phục hơn một nửa rồi.
Cửa mở, một ông lão tướng mạo đường hoàng, cao lớn, hai mắt sáng quắc
bước vào, ánh mắt nhìn thẳng về phía ta. Tây Kì đang đứng sau lưng ông,
cúi đầu không dám nhìn ta nhưng ta có thể quan sát thấy cả tai cô ấy cũng
đã đỏ cả lên. Khuôn mặt ông lão trông khoảng trên dưới sáu mươi tuổi
nhưng không hề thấy có một nếp nhăn nào. Ta cúi người nói: "Xin đa tạ ơn
cứu mạng." Ông lão nói: "Không cần phải cảm ơn ta, nếu không phải là
Tây Kì cứu anh thì ta đã không quan tấm đến việc này, hơn nữa anh lại là
người của Đế quốc." Ánh mắt ta đổ dồn về phía Tây Kì, lúc này nàng mới
ngẩng đầu lên và nhìn về phía ta. Ta cảm nhận rõ ràng Tây Kì muốn ta
nhẫn nhịn một chút, quả thật là một đôi mắt biết nói. Ta cố gắng hết sức để
kiềm chế nỗi uất ức trong lòng: "Vãn bối cũng khoẻ hơn rồi, đã có thể tiếp
tục lên đường, thật không dám làm phiền tiền bối nữa." Tây Kì thất vọng
nói: "Anh…" Ông lão ngăn Tây Kì lại, trầm ngâm: "Anh đi cũng được
nhưng trong vòng mười ngày nữa đừng nên đánh nhau với người khác."
Khí trong người ta như bốc lên, ta lạnh nhạt nói: "Đó là việc của vãn bối,
không cần tiền bối phải quan tâm đến." Ông lão cười lớn một tiếng rồi nói:
"Tốt, rất có khí phách, quả không hổ là con trai của Lan Lăng!" Ta vô cùng
ngạc nhiên nhìn ông lão, thực ra con người này là ai, ông ta dựa vào cái gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.