ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 130

Dương Phàm thấy con chim kia cứ lao xuống từng đợt, lúc dừng lại ở

cửa sơn động liền dùng móng vuốt cào lớp đá ở phía ngoài, đem thịt chuột
đất bên trong cào xuống. Nó không thể đậu ở nơi sườn núi đầy tuyết này,
chỉ có thể lần lượt bay trở về.

Người Nick có thể là nghe thấy tiếng nó vỗ cánh, hoặc là nghe thấy

tiếng đá vụn lăn xuống. Trừ động tác đó ra, mọi động tác khác của con
chim kia đều tương đối nhẹ, thậm chí nó còn không có kêu, có thể là nó sợ
những người Nick bên ngoài nghe thấy quay trở về.

Người Nick trong sơn động thật ra không thể làm được gì. Cửa sơn

động vốn chỉ chừa lại một khe hở bằng một phần năm, bọn họ đi ra ngoài
săn thú cũng chỉ có thể leo ra. Lúc bọn họ muốn ngăn cản con chim kia, chỉ
có thể trèo lên một nửa đống đá vụn ở cửa sơn động, vươn tay lên đánh nó,
ngay cả cái đuôi cũng không thể dùng.

Đó quả thực là tự sát.

Con chim bị bọn họ quấy rầy rất tức giận, lúc nó bay trở về sẽ hung

hăng bắt lấy những người Nick trèo lên cửa động, ngậm được đầu hoặc
cánh tay của họ thì kéo bọn họ ra, sau đó dùng móng vuốt xé bọn họ thành
mấy khối trên không trung.

Lúc Dương Phàm phát hiện ra thì nước mắt đã rơi đầy mặt, cả người cô

run rẩy, nhưng cô vẫn dũng cảm xông lên, nhặt lấy cục đá trên mặt đất
nhắm vào đầu con chim kia, ném thẳng vào mắt nó.

Sức của cô yếu, lực cũng không đủ, nhưng lâu ngày như vậy cô đã xem

mình là một trong những người Nick. Bọn họ rất giống Nick, cũng rất
giống loài người. Ngay lúc này cô phát hiện rất có thể bản thân đã xem bọn
họ là người. Bây giờ người Nick đang ra sức bảo vệ thành viên của gia đình
mình, cô không thể nào chỉ núp ở một bên nhìn bọn họ bị con chim kia xé
nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.