Cô mang giày mình tự làm, đáy giày dùng cỏ dây mềm mại đan thành.
Cô còn chuẩn bị một cây gậy, để ngừa đi quá xa mệt mỏi đi không nổi.
Nick có lẽ sẽ mang theo con mồi về trước buổi chiều, trước đó cô phải
chạy xa hết mức có thể.
Cô không có ý định thật sự rời bỏ Nick, đây chỉ là một cách dò xét, xem
hắn có đuổi theo cô hay không. Nếu như chiều rồi mà hắn không tìm tới
đây, trước khi trời tối cô sẽ tự mình trở lại. Để ngừa ngộ nhỡ, mùa thu đúng
là kỳ hắn động dục, mùa thu năm ngoái chính là lúc hắn mang cô về, cho
nên có tám phần nắm chắc hắn sẽ tìm đến cô.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Dương Phàm chọn đại một hướng có vẻ dễ đi.
Cô chạy chậm trên đường, mệt liền đổi thành đi, nghỉ đủ rồi tiếp tục
chạy. Trên lưng của cô có hai cái túi da, một túi đựng quả dại, một là nước.
Trên đường gió nhẹ phơ phất, hoa dại khắp nơi, thỉnh thoảng còn có thể
thấy vài con chuột núi ở trong bụi cỏ vọt chạy thật nhanh.
Xa xa là bầu trời xanh thẳm, mây trắng chậm rãi bay qua, dưới chân là
đồng cỏ xanh vô tận.
Tâm tình Dương Phàm dần dần tốt hơn, cảnh sắc trống trải trước mắt
làm cho nỗi tích tụ trong lòng cô tan biến. Cô hít một hơi thật sâu, ngửa
mặt lên trời thở ra liền cảm thấy dưới chân nhẹ nhàng vài phần.
Những thứ đó làm ý niệm muốn nổi điên của cô trở nên không còn quan
trọng như vậy, cô càng ngày càng tin tưởng Nick nhất định sẽ đến. Từ từ,
trong đầu cô không còn là hắn không đến nên làm gì? Mà là lần này hắn
săn thú sẽ mang về cái gì? Là quả dại mới hay là một con mồi ngon?
Thỉnh thoảng cô nhìn bóng của cây gậy để phán đoán thời gian, lúc càng
gần đến giờ Nick săn thú trở về thì cô lại càng đi càng chậm, cuối cùng căn