ĐẠI LỤC THẤT LẠC - Trang 317

lâu, nó phá cửa động to ra, có mấy lần còn cuốn hết đống đá chắn ngoài cửa
động.

Dương Phàm không dám đến gần cửa sơn động, thật ra thì cô cảm thấy

sơn động này không còn an toàn nữa. Mặc dù sơn động này theo cô mà nói
thì rất lớn, nhưng so với núi đá đen này, nó chỉ nhỏ bé như một tổ kiến. Có
ai cảm thấy tổ kiến rất lớn? Ngay cả một đứa bé cũng có thể dùng cái xẻng
đồ chơi của nó phá hư.

Nếu đất lỡ đúng ngay sơn động của bọn họ thì sao?

Cả sơn động lục đục cả ngày lẫn đêm không nghỉ, Dương Phàm không

thể nằm xuống nghỉ ngơi, vì phải đứng vững, nếu không sẽ lăn đến một đầu
khác của sơn động, thậm chí còn lăn tới cửa động trôi luôn ra ngoài. Cô để
Nick đào cho cô một cái hố, sau đó chui vào, dùng cái này để tránh đứng
không vững, bất an ở trong sơn động.

Nick rất bận, điều cô có thể làm chỉ là không mang thêm phiền phức

cho hắn. Cửa sơn động chấn động mạnh, để băng tuyết không chảy ngược
vào sơn động, tránh cho việc nó cuốn tất cả mọi người trong sơn động ra
ngoài, bọn họ không thể không ngừng dọn dẹp tuyết dù chỉ một giây.

Dương Phàm từng cho rằng tất cả đều sẽ qua rất mau, nhưng cô lầm rồi.

Băng tuyết từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc rất lâu, cả ngọn núi băng bắt đầu
tan, càng ngày càng nhiều băng và tuyết từ đỉnh núi lăn xuống chân núi.
Nói cách khác, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng. Cửa sơn động chấn
động dữ dội, điều này đã thành công trở thành một tai nạn mới.

Dương Phàm không nghi ngờ chút nào, trước kia rất có thể có cả sơn

động người Nick bị cuốn ra ngoài, hoặc là tuyết chận cửa động lại, hoặc là
băng tuyết nhồi vào cả sơn động, tuyệt đối vì thế mà có người Nick bỏ
mạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.