Dương Phàm nhìn bọn họ ‘ lười ’ như vậy, đột nhiên cảm thấy có điểm
giống ngủ đông. Ngẫm lại, mặc dù người Nick đặc biệt tìm đến núi đá đen
trú đông, nhưng vào lúc này bọn họ quả thật không ‘ hoạt bát ’ giống như
mùa hạ và mùa thu. Trước kia cô chỉ cho rằng đó là do thời tiết bên ngoài
không tốt, bọn họ không thể đi săn mới vậy.
Vạch đen nổi trên đuôi Nick giờ giống như được giấu dưới lông, cô
nhìn kỹ, vạch đen kia không giống trước hiện ra dễ thấy, còn bị một lớp
lông trắng phủ lại.
Bây giờ cô chỉ dám sờ nhẹ nhàng, lúc sờ, dù hắn đang mở to mắt hay là
nhắm hai mắt, dù nằm nghiêng hay nằm ngửa đều sẽ nhẹ nhàng rút cái đuôi
ra, tránh khỏi bàn tay cô, đầu cũng sẽ quay về phía cô hoặc quay lại liếc
mắt nhìn.
Lúc này cô nằm sấp xuống là có thể nghe được hắn trấn an grù grù một
tiếng, giống như bất đắc dĩ nói ‘ Bây giờ không được ’.
Cô nằm cùng hắn, hoặc là nằm trên người hắn, sờ sờ lông hắn trên tay a
bả vai a tóc a, cứ như vậy sờ sờ từ từ cũng qua một ngày.
Tuyết rơi đến ngày thứ mười một, băng tuyết đã chận cửa động lại.
Xuyên thấu qua bức tường băng trắng trong, bầu trời màu xám tro bên
ngoài loáng thoáng lộ ra một chút màu sắc.
Dương Phàm cảm thấy có thể mình bị hoa mắt rồi, trong sơn động đều
tối đen, chỉ có chút ánh sáng huỳnh quanh từ trên vách động chiếu ra.
Người Nick không thể không vội vàng móc sạch cửa động, bên ngoài
tuyết đã đông thành tường, móc mở ra một cái lỗ đủ một người Nick chui
ra rồi mấy người Nick nữa phủ thêm da lông dầy, chui ra đem tuyết nơi cửa
động đào đẩy đi ra.