ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 143

“Lẽ nào gã đó chưa chết?” - Tôi nghĩ đến gã đặc vụ luôn đeo dính lấy

mình như hình với bóng lúc trước mà thấy rùng mình. Sau khi được cứu
thoát, chúng tôi luôn trong trạng thái mù thông tin, thậm chí còn không có
cơ hội để hỏi người biết rõ chuyện, nên chẳng hiểu mọi chuyện rốt cuộc là
thế nào.

“Gã đó làm gì lắm tài nhiều phép thế, muốn làm chuyện này phải có

người đỡ đầu, xem ra trong bộ sậu cấp cao nhà mình có chuột lủi vào rồi.”

Tôi cau mày nói: “Chuyện này không thuộc phạm vi chúng ta có thể giải

quyết, phải thông báo cho cấp trên để họ rà soát lại mới được!”

Vương Tứ Xuyên lắc đầu: “Cậu có biết thằng mẹ nào không? Bây giờ ai

là người chỉ huy chúng ta đều cóc biết, nếu tên chóp bu có vấn đề, thì có nói
thế nào chúng ta cũng cầm chắc cái chết. Cách tốt nhất bây giờ là phải nghĩ
cách để cấp trên nhanh chóng tống chúng ta đi. Sau đó chúng ta đến bộ tư
lệnh báo cáo mọi chuyện mới được.”

Tôi hiểu cậu ấy bảo “mau tống chúng ta đi” có nghĩa gì, nếu là lúc

thường hoặc nếu là người khác nói câu này, có khi tôi sẽ cảm thấy “đa nghi
Tào Tháo”, nhưng Vương Tứ Xuyên là người rất thực tế, trong khi Mã Tại
Hải lại đã chết, tôi biết chuyện này chắn chắn không phải là chuyện lo sợ vô
cớ.

Vương Tứ Xuyên xé vụn mảnh giấy, vứt vào trong bô nhổ đờm, rồi bảo:

“Cậu thấy sao, có đồng ý với tôi không?”

“Lãnh đạo đã tìm cậu nói chuyện chưa?” - Tôi hỏi.

Cậu ấy lắc đầu, tôi liền suy đoán: “Chuyện này không trôi qua dễ dàng

thế đâu, chắc chắn chúng ta cũng bị gọi đi làm báo cáo, có điều Mã Tại Hải
chỉ là lính công binh, không có lý do gì gọi mỗi cậu ta lên báo cáo là xong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.