ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 170

Không phải tôi không sợ những thứ tội mà thời đó sẽ gá lên vai mình,

nhưng giờ phút này, bản năng khiến tôi cự tuyệt mọi suy nghĩ, tôi biết đó
không phải sự bồng bột nhất thời, bởi tôi không hề hấp tấp vội vàng, tôi chỉ
rất muốn gặp cô ấy và không thể đợi chờ thêm giây phút nào nữa.

Tôi do thám tình hình vệ binh canh trước lều, thực ra, lẻn vào đó không

hề khó khăn gì, tôi có thể bơi qua dòng nước phía dưới thông đạo làm bằng
lưới thép, nhưng lộ trình thâm nhập bằng đường thủy này cần phải tính toán
kĩ lưỡng.

Tôi trở về lều của mình, bọc cẩn thận chiếc đồng hồ mà Viên Hỷ Lạc

tặng, rồi giấu dưới gối, sau đó lặng lẽ lẻn đến trạm cứu thương, tôi đi một
mạch đến đó rồi tìm lối vào phù hợp nhất.

Các công trình kiến trúc phía trong đập đều được xây dọc theo hai bờ

sông ngầm, một bên là khu cứu thương, nhà bếp và còn có cả nơi ở của
chúng tôi, còn bên kia là nơi ở của lính công binh, bộ tư lệnh và nhà bếp
của bọn họ. Bởi hệ thống khác nhau nên chế độ ăn cũng khác nhau, thành
viên của hai hệ thống chúng tôi bị cố tình phân thành hai nhóm sinh hoạt
riêng biệt.

Khu cứu thương nằm độc lập, có hơn hai mươi lều trại lớn nhỏ và

khoảng trên trăm y tá sống ở đó.

Nơi ở của tôi và Viên Hỷ Lạc cách nhau một bếp ăn, tất cả lều trại đều

được căng trên những khung sắt, một số là khung cũ của bọn Nhật trước kia
đã lắp sẵn, một số là do chúng tôi tự hàn nối thành khung, bởi vậy cả khu
vực đều nổi trên mặt nước, tôi có thể lội nước từ khu vực bếp ăn đến khu
cứu thương, nhưng làm như vậy sẽ xuất hiện một vấn đề nhỏ: đó là làm thế
nào để leo từ dưới nước lên trên, bởi lưới thép đã được hàn chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.