ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 232

những gì tôi tưởng tượng.”

Cậu ta soi đèn pin khắp bốn phía, ngoại trừ tháp tín hiệu thì xung quanh

dường như chẳng có thứ gì khác. Cậu ta bình tĩnh hơn một chút, quay đầu
nhìn tôi nói với vẻ đầy phấn khích: “Anh còn nhớ tín hiệu đến từ vực sâu
không? Anh Điền nói, có khả năng nó được phát ra từ đây, nhưng từ đây
cách đập gần như thế, lại có cáp điện nổi lên trên thì vì sao lại phải sử dụng
điện báo, dùng điện thoại chẳng phải tiện hơn sao?”, cậu ta chỉ sương mù
dày đặc phía sau: “Anh thử nghĩ mà xem, đặc trưng môi trường ở đây
quanh năm đều bị sương mù mang kim loại nặng bủa vây, con đập lại nằm
ở trong khu vực hẹp, không có lợi cho việc tiếp nhận tín hiệu. Chắc chắn
quân Nhật hy vọng có một điểm thu nhận hoặc điểm trung chuyển có thể
thu nhận tín hiệu đến từ vực sâu một cách rõ ràng nhất. Nơi này chính là sự
lựa chọn tuyệt vời!”

Tôi hiểu cậu ta muốn nói gì, nhưng nếu là vậy thì chứng tỏ bọn Nhật đã

thâm nhập nơi sâu hơn dưới vực sâu.

Anh Điền đã trực tiếp phủ định luôn khả năng này, cảm thấy cách lý giải

đó vừa rùng rợn vừa không hiện thực, lúc đó Bùi Thanh không phản bác
nhưng rõ ràng cậu ta không nghĩ như thế.

Trước khi nghe anh Điền phân tích, tôi cảm thấy tín hiệu trong vực sâu

kia chỉ có thể giải thích như vậy, rồi nghe anh Điền nói xong, tôi lại cảm
thấy anh nói có lý, nhưng bây giờ nghe Bùi Thanh phân tích, tôi lại càng
thấy hợp lý hơn. Tôi thầm mắng mình đúng là không có chủ kiến.

“Chắc chắn họ đã xuống sâu hơn.” - Bùi Thanh nói - “Không những vậy,

lúc ấy họ nhất định còn sống nên mới có thể phát điện báo trở về mặt đất.”

Tôi nghe giọng Bùi Thanh hơi run run thì thấy rất kì lạ, nhưng lúc ấy

cũng không thể nghĩ gì nhiều. Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước cho đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.