ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 294

cần làm càng nhanh càng tốt. Anh đi chuẩn bị trước đi, lát nữa tôi sẽ cho
mở khoang ném bom.”

Nói đến giảm nhẹ tải trọng, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là

Vương Tứ Xuyên, tôi bất giác bật cười rồi lui xuống thông báo với mọi
người. Những người khác vẫn trong cơn chấn động, chưa định thần lại
được, bị tôi vỗ cho mấy phát vào người mới dần dần có phản ứng, nhưng
động tác vẫn còn rất chậm chạp.

Tôi đành tự mình làm, đồ nặng trong khoang chỉ có pháo tự động và đạn.

Thế là tôi bắt đầu tháo dỡ. Vương Tứ Xuyên cứ tiếc hùi hụi đống vũ khí,
đối với những người từ nhỏ chỉ được dùng súng tự chế để săn bắn thì tình
cảm của họ đối với súng ống vô cùng khó giải thích.

Cửa khoang ném bom đã mở. Chúng tôi chuyển đồ vào trong khoang,

khí lưu chuyển ở đây rất mạnh, tôi đẩy những vật nặng đã sắp xếp vào
đường ray, sau đó đẩy xuống, nhìn chúng trượt xuống màn đêm mênh
mông. Tôi lại bó đạn thành từng cuộn rồi đẩy xuống, ngoài ra còn vứt thêm
mấy vật tư không có tác dụng gì lắm.

Từ khoang ném bom nhìn ra ngoài, tôi chẳng nhìn thấy gì nữa, ngay cả

sương mù cũng không, chẳng biết bóng người khổng lồ kia có còn ở đó hay
không. Tôi thẫn thờ trong giây lát, rồi ép mình phải định thần trở lại.

Lúc này, tôi nghe thấy phía sau có tiếng động, thì ra Bùi Thanh đang đi

tới. Cậu ta vác một túi vải buồm, dường như đã tìm ra thứ gì để vứt. Sau đó,
cậu ta tiện tay đóng luôn cửa khoang ném bom lại, rồi bước đến chỗ tôi. Đột
nhiên Bùi Thanh châm thuốc hút.

Thấy vẻ mặt cậu ta hơi lạ, tôi liền hỏi xem có chuyện gì, thì Bùi Thanh

chợt nhìn tôi, rồi cười: “Định nói với anh chút chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.