ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 295

Tôi nhìn bộ dạng cậu ta thì càng thấy kì lạ hơn. Thằng nhóc này định làm

gì? Lẽ nào cậu ta có ý đồ mờ ám nào chăng?

“Tôi đã nghe nói về lý lịch xuất thân của anh, anh cũng có thể coi là một

trong năm phần tử nằm trong danh sách đen của Đảng và nhà nước. Anh
cũng biết ông già nhà anh đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể lột được
lớp da đó xuống.” - Anh ta bắt đầu bằng giọng đầy uy hiếp, nhưng sau đó
lại trầm giọng xuống như muốn tâm sự - “Từ nhỏ tôi đã không có bố mẹ, tôi
lớn lên bên cạnh bố mẹ nuôi. Họ không hề ngược đãi tôi, nhưng cũng chưa
từng quan tâm thực sự đến tôi. Người trong viện đều có ý tránh nhắc đến
mẹ tôi, ngay cả tên của bà cũng không hề nhắc đến. Nhưng đó chưa phải
điều đáng sợ nhất, sau khi trưởng thành tôi phát hiện thế giới này rất không
công bằng, tôi luôn luôn thấp hơn người khác một đẳng cấp, mà hệ quả đó
là do mẹ tôi mang lại.”

Đây là đặc trưng cố hữu của thời đại này. Tự trong lòng tôi cũng thấu

hiểu chuyện đó. Nhưng cậu ta đột nhiên nói vậy với tôi để làm gì?

“Trước đây tôi luôn không hiểu vì sao mình phải chịu tất cả những uất ức

đó, sau này mới biết thì ra mình là đứa con của người Nhật.” - Cậu ta tiếp
tục kể bằng giọng đều đều - “Anh có biết một đứa trẻ từ nhỏ đã tiếp nhận
nền giáo dục kháng Nhật sẽ có cảm giác gì sau khi biết mình chính là người
Nhật không?”

Năm 1945, quân Nhật rút khỏi Trung Quốc nhưng để lại rất nhiều trẻ mồ

côi, đa phần trẻ bị bỏ lại là con em của kiều thương Nhật được sinh ra trong
thời chiến. Tôi không trả lời Bùi Thanh, nhưng đột nhiên thấy đồng cảm sâu
sắc với nỗi đau của cậu ta.

“Nếu tôi là con của người Nhật, thì vì sao họ lại vứt tôi lại Trung Quốc?

Còn nếu tôi được người Trung Quốc nuôi dưỡng trưởng thành thì tại sao lại
cho tôi một huyết thống của người Nhật?” - Bùi Thanh lạnh lùng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.