ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 297

“Cậu điên à? Bao nhiêu năm như thế, dẫu họ có xuống đó thật thì cũng

chết từ lâu rồi!” - Tôi hét nhỏ.

“Đối với tôi, sống hay chết thì cũng đâu có ý nghĩa gì.” - Cậu ta chậm rãi

đáp.

“Lương thực cậu mang theo quá ít, dưới đó lại rộng lớn chừng ấy, không

khéo cậu chưa kịp tìm ra chỗ họ ở thì đã chết rồi.” - Tôi cố khuyên can.

“Tôi có bảy mươi hai tiếng.” - Bùi Thanh rất kiên quyết - “Anh có nhớ

dải đèn sáng dưới đáy vực không? Tôi nghĩ chắc họ ở đó!” Tôi nghe mà
không biết nói gì hơn.

“Sau khi tôi xuống đó, chắc chắn mọi người sẽ không biết chuyện gì xảy

ra với tôi. Nếu anh tiết lộ những gì tôi vừa nói, thì nhất định anh cũng bị
nghi ngờ và thẩm tra. Chi bằng anh cứ bảo tôi trúng độc hóa điên. Như thế
thì chẳng ai bị liên lụy cả.”

Tôi kiên quyết lắc đầu, đột nhiên Bùi Thanh móc ra một khẩu súng lục.

Lúc tôi lao đến chỗ cậu ta thì Bùi Thanh bắn một phát vào người tôi. Tôi
ngã khuỵu xuống đất trong cơn đau dữ dội, cùng lúc ấy, cậu ta nhảy qua cửa
khoang ném bom.

Trong phút chốc, Bùi Thanh đã mất hút vào bóng đêm, ngay cả việc dù

hạ cánh của cậu ta có mở được ra hay không, tôi cũng chẳng nhìn thấy.

Tôi ngây người một lát rồi trở về khoang, lay mọi người dậy. Cơn đau

trước ngực khiến tôi không nói nên lời. Vương Tứ Xuyên vội vàng kiểm tra
vết thương của tôi. Tôi không dám để cậu ta động tay vào, bởi vì không biết
khí độc ở đây có xâm nhập vào trong vết thương hay không. Có điều rõ
ràng Bùi Thanh không hề có ý bắn vào yếu huyệt của tôi, nếu cậu ta mà bắn
vào sọ thì tôi chết chắc chứ không nghi ngờ gì nữa. Nhưng dẫu vậy, đây là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.