ĐẠI MẠC THƯƠNG LANG (TẬP 2) - Trang 75

Mã Tại Hải đề nghị: “Anh Ngô, hay tôi ra ngoài thám thính trước, nếu có

gì không ổn sẽ hét to thông báo?”

Tôi lắc đầu, bây giờ riêng Viên Hỷ Lạc đã là một phiền phức lớn, chúng

tôi chỉ có ba người, một người buộc phải canh chừng cô ấy, hai thành viên
còn lại người dẫn đường kẻ chặn hậu đề cao cảnh giác. Không những thế,
chúng tôi còn mang vác rất nhiều đồ đạc, không nên phân tán mỏng lực
lượng, cách tốt nhất là tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa, chúng tôi cũng không
thể tìm lối ra ở đây, vì vậy tôi quyết định cứ trở về đường ống thông gió nơi
chúng tôi đến, rồi nghĩ cách sau.

Nếu là phúc tất không phải họa, nếu đã là họa thì không thể tránh được,

lần này e là chỉ cố gắng húc vào tường thôi. Thời đó, lớp người chúng tôi
không biết sợ sệt là gì, ngược lại còn mang tâm lý kích động khi đối mặt
với số mệnh, biết rõ trong núi có hổ mà vẫn muốn leo lên núi, đây là
nguyên tắc sống của bọn tôi. Lớp trẻ thời nay có lẽ không thể lý giải được
tâm tư của chúng tôi ngày ấy.

Vương Tứ Xuyên lại túm lấy Viên Hỷ Lạc, lần này chúng tôi không có

cách nào làm cô ấy yên lặng, nên buộc lòng phải trói cô ấy lại, rồi nhét giẻ
vào miệng, sau đó giao cho Vương Tứ Xuyên vác trên vai.

Tôi cầm gậy sắt rời khỏi gian phòng. Mã Tại Hải chặn hậu, chúng tôi lội

qua vùng nước tù, chẳng bao lâu sau, cả hội đã đến khu vực khô ráo.

Tuy nguồn cội của nhân loại bắt nguồn từ đại đương, nhưng cảm tình

dành cho đất mẹ lại sâu sắc hơn nhiều. Vẩy đôi chân bị ngâm lâu trong
nước tù đến bong cả da, tôi cảm thấy vô cùng an tâm, nếu Viên Hỷ Lạc
không thốt ra câu nói kì quái vừa rồi, thì có lẽ tôi đã rất vui mừng rời khỏi
căn phòng quỷ quái ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.