ĐẠI NAM LIỆT TRUYỆN - TẬP 2 - Trang 411

gương). Sau vào nhà giám đọc sách, trải làm quan đến Bố chính ở Gia
Định.

Nguyễn Cửu Phùng

Người huyện Đông Thành trấn Nghệ An. Cuối đời Lê, bố bị tuyển ra lính,
Phùng xin thế làm việc thay rồi sau có qun công được thiên làm Thiên bộ
thiêm sự tổng trị. Sau vì bố mẹ già, xin về phụng dưỡng cho đến lúc chết.
Chẳng bao lâu, nước biển tràn ngập cả đ̔ương ấy, người và súc vật phần
nhiều bị ngập chết. Bố Phùng phải trèo lên cây để tránh nạn, còn mẹ đang
ốm, Phùng vội cõng lên trên nóc nhà, con gái nhỏ của Phùng bị chết đuối,
cũng không rỗi đoái tới nữa. Khi bố mất, Phùng chôn cất hết lễ, thương nhớ
gầy mòn, gào khóc suốt cả 3 năm. Sau người mẹ bị bệnh ung thư, Phùng
thân trông nom thuốc thang, hơn một năm không rời bên cạnh. Kịp khi mẹ
chết, để tang thương xót gầy mòn như khi để tang bố. Đến tháng bỏ áo trở,
ba lần ra viếng mộ, thương quá hoá khóc, người làng đều khen ngợi. Năm
Minh Mạng thứ 13, được biển ngạch nêu khen.

Tạ Hữu Độ

Người huyện Đông Thành, trấn Nghệ An. Lúc nhỏ mồ côi cha, chăm học.
Loạn Tây Sơn tới đâu cướp bóc, người trong thôn xã phần nhiều bị giết hại.
Mẹ Độ sợ chạy, bị giặc bắt được sắp đem giết, Độ lấy thân mình che chở
cho mẹ và kêu xin chịu chết thay mẹ. Giặc tha cho cả hai. Mẹ tuổi già lại
ốm, Độ chính thân nấu cơm cháo hầu nuôi, trải năm năm không chút trễ
nải. Khi để tang mẹ thương xót hết lễ ngày ngày ra trước mộ thương xót
không thôi, sự thương xót cảm động đến cả người đi đường. Năm Minh
Mạng thứ 8 (1827), được biểu nêu khen. Con là Hữu Khuê nay làm Bố
chính ở Quảng Bình.

Nguyễn Đình Tế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.