ĐẠI NAM LIỆT TRUYỆN - TẬP 4 - Trang 278

phó sứ kịp về điều đình, rồi ngươi tiến tới (súy phủ Pháp) giảng giải, cuối
cùng đã có thể chuyển nguy làm yên.

Ngày chiến tranh trở lại giảng hòa, thì công của phó sứ tức là công của
ngươi vậy. Trẫm đương mong ngươi về mà cùng nhận sự luyến ái hậu tình
của trẫm. Ngờ đâu, chỉ được nghe bài phú Hoàng ba (73) mà không kịp
thấy câu ca tứ mẫu (74), đến nỗi có cái ơn riêng chịu vất vả ngay khi sắp
được trở về, khiến người ta biết bao thương tiếc. Hời ơi thương thay!

Vả ngươi chưa tới lục tuần, mắc cái bệnh hầu tỳ (75) không quan trọng,
trẫm đã không ngại xa xôi nghìn dặm, ban thầy cấp thuốc liên tiếp dọc
đường,tưởng rằng cái bệnh vô căn nguyên ấy không thuốc rồi cũng khỏi.
Đâu có ngờ ngươi vội từ trần. Hỡi ơi thương thay! Tại vất vả ư? Tại mệnh
ư? Nếu mệnh ngươi chỉ có thế, sao không chết ở nơi lam chướng, trận mạc
mà lại chết vào lúc bệnh tật tầm thường. Mệnh chăng? vất vả chăng? Hỡi ơi
thương thay!

Lại thêm, ngươi vốn là người ítệnh, cho nên trong bài thơ trẫm tiễn chân
ngươi có câu: "Người ta sinh ở đời là gửi. Thọ yểu hiền ngu cũng chết
thôi". Đó là cái tình lý chân thực. Đương lúc lo âu, hổ thẹn đè nén trong
lòng điều sở nguyện bấy giờ chỉ có thế, cho nên chẳng màng đến việc lựa
lời nói, muốn nói rõ chân tình, muốn dùng lời cảm động khích lệ ngươi cốt
mong cho được thành công, chứ không có ý gì khác. Nhưng lại có những
chữ "thừa vân" (cưỡi mây) "chi thỉ" (mũi tên giữ lại). Khi Tuấn đi sứ, vua
cho bài trạo ca (76) có những câu rằng:

Vân Dương điền thổ khởi luân vong

Bất đãi Tào Mạt hoài phong mang

Quả nhiên tuyệt ốc nhiệt can trường

Nhất sinh đại lụy nhất triêu thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.