ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 221

-Biến, lão tử đã thấy nhiều kẻ nghèo hèn như ngươi rồi, cho rằng mang

đủ tiền tới là có thể thay đổi vận mệnh của hài tử sao? Nơi này không phải
chỗ để các ngươi tới, nhanh biến đi, nếu không ta thả chó cắn người.

Tay quản sự này đang dắt một con chó ngao cực lớn, chiều cao không

kém quản sự là mấy, to như trâu. Chó ngao nhìn Khúc Phong Tử và Khúc
Lưu Nhi với ánh mắt hung tợn, tựa hồ há miệng là có thể xơi thịt.

Khúc Lưu Nhi sợ tới phát run, kéo ống tay áo Khúc Phong Tử:

-Sư phụ, chúng ta đi thôi!

Khúc Phong Tử nổi giận:

-Đi cái gì mà đi. Ta trăm cay nghìn đắng, bị bêu danh là tham tiền, mới

kiếm được đủ bạc cho ngươi, giúp ngươi tu hành. Hiện tại gặp chút phiền
toái ngươi đã muốn lùi bước rồi. Ngươi không thấy phụ lòng hắn à?

Khúc Lưu Nhi sắc mặt trắng bệch, không dám nói lời nào.

Quản sự bĩu môi:

-Đùng là nghèo kiết xác, ngươi có đi hay không? Ta không muốn nói lại

lần thứ hai.

Khúc Phong Tử đột nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu:

-Đại gia, xin ngài thương xót, xin ngài thương xót. Nhà chúng tôi nghèo

khó, góp đủ tiền không hề dễ dàng. Ngài cho chúng tôi một cơ hội, cho hài
tử vào thi thử được không?

Hắn lấy một thỏi vàng từ ống tay áo nhét vào tay quản sự:

-Đại gia, cầu ngài thương xót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.