ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 270

lại tìm một chỗ để ẩn nấp. Bởi vì khí tức nguy hiểm xung quanh càng ngày
càng đậm và loạn.

Tới đêm khuya, những kẻ săn mồi bắt đầu xuất hiện.

Ở trong rừng rậm nguyên thủy, cho dù nấp ở trên cây đại thụ cũng chưa

chắc an toàn, những con trăn lớn dài tới một mét không phải hiếm thấy.

Ánh mắt của An Tranh khá tốt, ở trong màn đêm đen kịt vẫn có thể nhìn

thấy một khoảng ngắn. Đang lúc hắn tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp, thì có
gió thổi trên đỉnh đầu, theo đó là có bóng đen lớn từ trên không phủ tới.
Trên trời vang lên tiếng kim loại va chạm, thanh âm truyền rất xa. An
Tranh lập tức cúi người xuống, không nhịn được cười:

-Hẳn là Lân Dực Điêu thuộc ma thú trung cấp rồi. Bất kỳ cọng lông nào

trên người nó cũng là dược liệu hồng phẩm. Bọn này đi săn chướng mắt
những thức ăn nho nhỏ như chúng ta.

Hắn sờ lên đầu mèo con:

-Tuy nhiên Lân Dực Điêu có thói quen sống một mình, nó dám rêu rao

bay lượn trong rừng như vậy, chứng tỏ nó là vương giả nơi đây. Lân Dực
Điêu kiếm ăn vào ban đêm, tới lúc mặt trời mọc lại trở về ổ nghỉ ngơi. Vào
lúc này ổ của nó trống rỗng, chúng ta tới đó ẩn nấp tới sáng, sẽ không lo
gặp nguy hiểm gì.

Mèo con cọ vào người An Tranh, có thể là bị dọa sợ, cho nên càng rúc

người vào.

An Tranh hít hít mũi:

-Tuy nhiên Lân Dực Điêu có mùi thúi thật khó ngửi. Chúng ta men theo

mùi thúi này, hy vọng tìm được ổ của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.