ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 368

-Tu hành mà không giết người, thì còn gì là vui thú nữa.

Hắn uống một ngụm rượu:

-Sao ta cảm thấy ngươi còn cổ hủ hơn mấy thầy giáo già kia? Rõ ràng

xuất thân từ gia đình nghèo khó, cũng từng bị người khác bắt nạt nhiều lần,
nhưng sao không có một cái tâm hung ác? Ta nói cho ngươi biết, người như
ngươi, chẳng có tiền đồ gì đâu. Giang hồ là giang hồ, không hung ác thì chỉ
chết sớm.

An Tranh:

-Ta không thiếu hung ác, nhưng ta sẽ không tùy tiện giết ngươi.

Trần Thiếu Bạch:

-Nói cứ như ngươi từng giết người vậy. Tuy nhiên tùy ngươi, ngu ngốc

đã ăn sâu vào máu ngươi rồi, ta muốn cứu cũng không cứu được, thật là
phiền phức. Cho ngươi thứ này…

Trần Thiếu Bạch cởi một cái chuông treo ở hông ném cho An Tranh:

-Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, ngươi liền rung cái chuông này, ta

lập tức tới cứu ngươi. Hiện tại ta chỉ muốn nhanh nhanh báo cái ân tình kia,
rồi chậm rãi tra tấn ngươi. Rút gân lột da, sau đó bỏ vào nồi hầm, nghĩ mà
thấy sướng.

An Tranh nhìn cái chuông, nó được làm từ đồng xanh, phía trên khắc hoa

văn cổ lão. Tuy An Tranh có kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy hoa
văn nào như vậy. Là một loại văn tự ngoằn nghèo, nhưng lại giống như
những vết khắc tùy tiện.

Trần Thiếu Bạch đứng dậy rời đi:

-Nếu ta là ngươi, ta sẽ rất cốt khí mà ném cái chuông trả lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.